TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
Chương 1: Cô muốn chết chìm à?

Đầu tháng Tư, Tế thị đón cơn mưa đầu mùa xuân.

Lâm Lang trở về căn hộ cũ trong khu chung cư, cô mặc một chiếc hoodie mỏng. Đường vào đầy bùn đất, gạch vụn nằm ngổn ngang, đến cả mái che trước cổng cũng không có.

Cô lục túi lấy chìa khóa, mở cửa phòng. Bên trong bừa bộn lộn xộn, cô lăn qua lăn lại trên sofa nửa ngày mới thở dài: “Không dùng được pháp thuật đúng là phiền thật...”

Cô lẩm bẩm, giọng đầy bất đắc dĩ.

Mới hôm qua thôi, cô vẫn còn là ngự thú sư mạnh nhất đại lục tu tiên, nắm trong tay hàng ngàn thần thú, được khắp thiên hạ kính ngưỡng. Đến cả Ma tộc cũng phải cúi đầu trước cô.

Vậy mà vừa mở mắt ra, cô đã xuyên tới một thế giới không có pháp thuật, linh khí thì yếu ớt đến mức gần như không tồn tại.

Không chỉ vậy, thân xác này lại thuộc về một cô gái có số phận éo le: cha bệnh nặng, nợ nần chồng chất, bản thân lại uống nhầm thuốc, còn bị bạn trai đá.

Mới nãy cô còn phải đi bệnh viện rửa ruột, tiện đường ghé ngân hàng trả nợ.

Dù vậy, những tin nhắn từ trước của nguyên chủ vẫn liên tục đổ về, gần như chiếm hết hộp thư.

Lâm Lang thở dài: “Nói chung là mệt mỏi quá.”

Cô nằm bẹp trên chiếc ghế sofa nhỏ. Nhưng chỉ nghỉ một lát, cô đã ngồi dậy. Từ trước đến giờ, cô luôn là người tích cực. Dù chưa biết có thể quay lại thế giới cũ hay không, cô cũng không cho phép mình buông xuôi.

Cảm xúc yếu mềm chẳng giúp được gì. Thay vào đó, cô cần nghiêm túc nghĩ cách thay đổi hoàn cảnh hiện tại.

Sắp xếp lại suy nghĩ, cô bắt đầu dọn dẹp căn phòng.

Đến bảy giờ tối, Lâm Lang ngồi trước máy tính, định livestream theo kế hoạch trước kia của nguyên chủ. Nhưng rồi cô đổi danh mục từ “vũ đạo tài nghệ” sang “giao lưu thú cưng”, đồng thời đổi biệt danh thành: [Người trò chuyện với thú cưng – Lâm Lang]

Nghề này cô nghe lỏm được trên đường từ ngân hàng về: một công việc chuyên “giao tiếp với động vật”, hiểu suy nghĩ và mong muốn của chúng rồi truyền đạt lại cho con người.

Tất nhiên, cô biết phần lớn người làm nghề này chỉ là bịp bợm, nói năng mơ hồ như thầy bói. Nhưng cô thì khác, cô là chủ nhân của vạn thú. Dù linh khí yếu đi, cô vẫn nghe hiểu tiếng động vật, thậm chí điều khiển được chúng, chỉ là chuyện nhỏ.

Xác nhận mọi thứ xong, cô nhấn nút bắt đầu phát sóng.

Lúc ấy, Lâm Lang mặc hoodie, tóc búi cao gọn gàng, trang điểm nhẹ nhàng, trông như sinh viên mới tốt nghiệp. Nhưng ánh mắt cô lại điềm tĩnh, không hề non nớt.

Nguyên chủ đã livestream được hai tháng, có hơn 5.000 người theo dõi. Chỉ nửa phút sau khi lên sóng, hàng loạt ID quen thuộc ùa vào: [Mưa Gió Chung Thuyền], [Đại Giang Đại Hà], [AA Vật Liệu Xây Dựng – Lưu Ca]...

Thấy tên tài khoản mới của cô, mọi người ngỡ ngàng:

[Ủa gì kỳ vậy? Đổi chủ đề rồi? Không nhảy nữa hả?]

[Giao tiếp với thú cưng là cái gì vậy?]

[Bé con, sao chuyển sang nghề lừa đảo vậy? Nhảy cái đã, anh donate liền!]

[Không nhảy mà muốn kiếm tiền hả? Vậy cởi đồ nhảy đi, anh donate Carnival luôn, chịu không?]

[Mày dám tắt livestream, tao report liền đó!]

Nhìn loạt bình luận đầy khiếm nhã, Lâm Lang khẽ nhíu mày. Sau đó, cô mở trang cá nhân của mấy tài khoản thô lỗ, report rồi block sạch.

Xong xuôi, cô mới ngẩng đầu lên.

“Ừ, không nhảy nữa.” Cô mỉm cười: “Từ giờ mình chỉ chuyên giao tiếp với thú cưng.”

“Nếu nhà các bạn có nuôi thú cưng, hay muốn biết con vật nào đó đang nghĩ gì, cần gì, có thể tìm mình.”

Lời vừa dứt, từ hơn trăm người xem, chỉ trong phút chốc còn chưa tới hai chục. Đám đàn ông trung niên kia chỉ vào xem nhảy múa, còn “giao tiếp với thú cưng” à? Nghe như trò bịp. Họ dứt khoát out luôn, thà tìm kênh khác còn hơn.

Lâm Lang không vội, chỉ kiên nhẫn chờ đợi.

Vài phút sau, cô nhận được lời mời kết nối từ tài khoản [wuli Viện Viện].

Đây là tính năng kết nối ngẫu nhiên, thường dành cho những streamer mới hoặc ít fan để tăng tương tác.

Không nghĩ ngợi gì, cô nhấn chấp nhận.

Màn hình chia đôi. Ở khung bên kia là một cô gái xinh đẹp, trang điểm dịu dàng, tóc uốn sóng to nổi bật.

So với Viện Viện, Lâm Lang trông giản dị hơn nhiều.

“Xem hôm nay chị gặp ai nào...” Viện Viện ngẩng đầu, mỉm cười trêu: “Em gái à, mới ra trường đã đi livestream rồi hả?”

Lâm Lang mỉm cười đáp: “Không, ra trường lâu rồi.”

[Bó tay, mấy hôm nay Viện Viện toàn gặp mấy ông chú dầu mỡ, nay tự nhiên có em gái non tơ quá trời luôn!]

[Ghi thông tin là 25 tuổi mà nhìn như sinh viên năm nhất vậy!]

[Giao tiếp thú cưng hả? Trào lưu mới hả? Có thật không đó?]

[Toàn mấy người bày trò thôi! Hôm bữa có ông bị bóc phốt giả thần giả thánh mà còn nhớ đây nè!]

Viện Viện tò mò nhìn nickname đối phương: “Giao tiếp thú cưng là sao? Em nói chuyện được với động vật thật hả?”

Lâm Lang gật đầu: “Ừ. Em nghe được tụi nó nói.”

Viện Viện không thật sự tin, nhưng đang livestream PK nên vẫn cần tạo chút chủ đề.

Cô che miệng giả vờ ngạc nhiên, khéo khoe bờ vai trắng nõn và xương quai xanh.

“Thật hay giả vậy? Có phải trả phí không?

“Chứ chị cũng có một bé thú cưng, dạo này nó làm chị đau đầu ghê...”

Lâm Lang chớp mắt: “Vẹt hả?”

Viện Viện tròn mắt: “Ủa? Sao em biết?”

Lâm Lang chỉ tay ra sau lưng cô.

Viện Viện quay lại, thấy con vẹt nhà mình đang vặt lông – một cọng vừa rụng xuống sàn.

“Nhưng mà... nó có nói gì đâu?”

Lâm Lang thở dài: “Nó đang la làng kìa. Nó nói dạo này chị đổi loại thuốc dưỡng lông gì đó, cay mũi nóng da. Ba ngày nay nó rụng lông còn nhiều hơn nửa năm trước.”

[Trời đất ơi, vẹt cũng biết than luôn hả?]

[Không biết có thiệt không, nhưng cái mặt con vẹt lúc rụng lông nhìn hài ghê!]

[Đô Đô ơi, mày cũng khổ quá mà!]

Viện Viện: “...”

Khoan đã, sao lại trúng y chang?

Thật sự là ba ngày trước cô vừa đổi loại thuốc dưỡng lông cho Đô Đô. Mà chuyện đó cô chưa nói với ai!

“Em... em thật sự có năng lực đó hả?” Viện Viện mắt sáng rỡ: “Chị bắt đầu tin em rồi đó!”

“Vậy em có biết vì sao dạo gần đây Đô Đô cứ lạ lạ không? Không lẽ chỉ vì thuốc dưỡng lông?”

Cô xoay camera về phía con vẹt.

Đô Đô lập tức ưỡn ngực, ngẩng đầu, ra dáng như chuẩn bị đi thi hoa hậu.

Lâm Lang nghiêng đầu: “Lạ lạ? Có chuyện gì với nó sao?”

“Là mỗi tối, hoặc sau khi tắt đèn thì...” Viện Viện vừa nói, vừa đứng dậy tắt đèn, để lại ánh sáng từ màn hình máy tính.

Nhưng chưa kịp quay lại, Đô Đô đã nhìn chằm chằm vào camera, mắt lóe lên kỳ dị.

Nó gầm nhẹ hai tiếng, rồi bất ngờ bắt chước giọng Viện Viện hét lớn:

“Cô muốn chết chìm à!”

“Cô muốn chết chìm à!”

“Cô muốn chết chìm à!”

12

0

2 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.