TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
Chương 3: Mày làm vậy gọi là lấy oán trả ơn!

Viện Viện ngơ ngác quay đầu nhìn Đô Đô.

Nó dường như cũng không hiểu rõ ý nghĩa những lời kia, chỉ không ngừng lặp lại, như thể muốn an ủi cô.

“Đô Đô, sao em lại...”

“Là em dạy nó đó.” Lâm Lang lên tiếng: “Xin lỗi vì không nói trước với chị.”

Viện Viện đặt Đô Đô lên tay mình, cúi đầu lắc nhẹ.

Đô Đô cũng bắt chước cô, cùng lắc đầu.

Viện Viện bật cười, xoa đầu Đô Đô, vừa khóc vừa nói: “Không sao đâu, cảm ơn em, em gái...”

Dù ký ức vẫn còn mơ hồ, nhưng cô cảm nhận được rằng giữa họ có mối liên kết nào đó, không thể là xa lạ được.

Lâm Lang im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói: “Em nghĩ chị nên đi khám bác sĩ tâm lý, có trị liệu can thiệp thì việc phục hồi trí nhớ sẽ nhanh hơn. Đô Đô cũng sẽ giúp chị, nó biết nên làm gì.”

Viện Viện lại lần nữa kinh ngạc nhìn Đô Đô.

Đô Đô lập tức ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, kêu lên mấy tiếng như để chứng minh mình không vấn đề gì!

Viện Viện trợn tròn mắt: “Thật vậy sao?”

Lâm Lang nghiêm túc gật đầu: “Vẹt rất thông minh, hơn nữa nó thật sự rất thích chị. Hy vọng sau này chị cũng sẽ đối xử tốt với nó.”

Nghe vậy, hốc mắt Viện Viện lại đỏ hoe.

“Chị nhất định sẽ đối xử tốt với nó.” Cô thì thầm: “Cảm ơn em một lần nữa, em gái. Trước đây chị cứ nghĩ là do ngủ không đủ hay suy nghĩ quá nhiều, nên mới dẫn đến trí nhớ hỗn loạn. Không ngờ...”

“Không nói nữa, chị phải đi đặt lịch khám bác sĩ tâm lý đây!”

Lâm Lang gật đầu: “Hy vọng chị sớm hồi phục.”

Viện Viện lau nước mắt, gật đầu lia lịa, rồi vội vã xin lỗi các fan trong phòng livestream.

Sau đó, cô gửi cho Lâm Lang một quả “Carnival”.

Hiệu ứng đặc biệt sáng rực hiện ra trong phòng livestream, khiến các fan đều kinh ngạc.

[Đã thấy fan gửi quà khi PK, chứ chưa từng thấy người bị PK lại gửi quà cho đối thủ luôn á!]

[Có phải Lâm Lang thật sự có tài không ta?]

[Cảm giác là vậy luôn á!]

[Không chừng là chiêu lăng xê thôi, dù sao cũng đều là hotgirl mạng cả, cảm thấy vẫn hơi giả giả...]

[Viện Viện cũng nói là sẽ đi khám bác sĩ tâm lý rồi, chắc mọi chuyện không đơn giản như tụi mình nghĩ đâu, cứ để cô ấy điều chỉnh một thời gian đã!]

Dù thấy chuyện kỳ lạ, các fan vẫn thật lòng lo lắng cho Viện Viện, nên cũng liên tục thúc giục cô mau đi khám.

Vì vậy, trận PK này nhanh chóng kết thúc.

Còn các fan của Viện Viện thì lập tức ùa sang phòng livestream của Lâm Lang.

Dù sao thì... họ vẫn vô cùng tò mò!

Hy vọng sau đó có người sẽ “liền mạch” tiếp để họ lại được mở mang tầm mắt về “thực lực” của cô chủ phòng livestream này!

Lâm Lang nhanh chóng nhận ra số người trong phòng tăng vọt.

Từ chục người, nhảy lên cả trăm người.

Chưa tới ba giây sau, lại vọt lên thành hơn ba trăm.

Cô đoán phần lớn là do cú “Carnival” của Viện Viện mang lại, ai cũng muốn biết phòng livestream như thế nào mà lại được tặng quà khủng thế.

Dù khi vào rồi thì... tất cả đều im lặng.

Lâm Lang khẽ chạm vào mũi mình cười gượng, cô có hơi chột dạ.

Cô tranh thủ lúc còn nóng hỏi: “Trong phòng livestream còn ai muốn kết nối không? Có ai muốn hỏi giúp thú cưng nhà mình hoặc động vật nào khác không?”

[Tưởng đâu chỉ đang đùa, ai ngờ thật sự là người giao tiếp với động vật?]

[Giả quá trời, ai đời vậy mà có người tặng Carnival?]

[Hồi nãy Viện Viện nhà tôi kết nối đó, nói chuyện y như thật luôn!]

[Cười xỉu, nói khơi khơi thì ai mà chẳng nói được!]

Dù bình luận nghi ngờ rất nhiều, Lâm Lang vẫn bình thản.

Người thật sự có nhu cầu thì sẽ tự tìm đến.

Quả nhiên, chưa đến nửa phút sau, một tài khoản tên [Ngô Tâm An Chỗ] gửi yêu cầu:

[Không phải cô nói là không nuôi thú cũng có thể nói chuyện sao?]

Lâm Lang gật đầu: “Đúng rồi, có thể.”

Và rồi, một yêu cầu kết nối được gửi tới.

Lâm Lang chấp nhận, người ở đầu bên kia là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, tóc ngắn gọn gàng, ăn mặc giản dị, trông có vẻ là người bận rộn.

Năm tháng đã in hằn lên gương mặt chị, nhưng chị vẫn rất tự tin, phong thái thoải mái.

“Thôi khỏi vòng vo, tui nói thẳng luôn nha!”

Chị rất thẳng thắn, giới thiệu mình họ Vân, rồi nhanh chóng nói ra nỗi bực bội: “Gần đây trong khu có con mèo hoang, một con mèo tam thể nhỏ, nhìn cũng xinh lắm. Không biết sao mà nó cứ thích tới đám cỏ hoang trước nhà tui ăn. Tui thì thỉnh thoảng cũng hay cho nó ăn vặt. Nhưng gần đây, nó cứ nhảy lên ban công nhà tui, làm rối tung đám đồ phơi!”

Chị Vân càng kể càng tức, cau mày lại.

Ngay lúc đó, từ ban công truyền đến tiếng mèo kêu.

Chị liền hấp tấp đứng dậy: “Vừa hay, con mèo đó lại tới nữa, tui mới nhốt nó lại nè!

“Chủ livestream, cô thử hỏi nó coi, nó đang muốn gì!”

Camera chuyển sang một con mèo tam thể dáng người mảnh khảnh, mắt to long lanh.

Thấy chị Vân, nó chẳng sợ chút nào, còn hếch đuôi lên kêu một tiếng rất ngọt ngào.

Chị Vân liền nhấc một cái áo trẻ con lên, cổ áo có dấu móng vuốt rõ ràng.

Chị so thử móng của con mèo, y chang!

Con mèo né tránh ánh mắt.

Chị Vân liền đưa camera sát vào mặt nó, để Lâm Lang nhìn rõ “tội phạm” này.

“Mèo hư...”

Con mèo trông hơi ấm ức.

Nhưng khi thấy mình lên hình, nó liền rút móng lại, đuôi quấn quanh chân, ngồi nghiêm chỉnh.

“Meo meo!” Nó kêu một tiếng.

Lâm Lang nghiêng đầu, có chút bất ngờ: “Chị Vân, nó nói là nó đang giúp chị.”

Chị Vân ngơ ngác: “Giúp tui cái gì?”

[Ha ha ha ha con mèo giúp chị Vân phơi đồ?]

[Mèo mèo: Tui là mèo ngoan, ai dám nghi ngờ tui?]

[Là trẫm! Trẫm làm đó! Mau thả mèo ra!]

[Mèo tốt bảo vệ người, người nghi ngờ mèo là người xấu!]

[Miêu thần vạn tuế!]

Đọc bình luận, chị Vân tức mà buồn cười: “Khu này có biết bao nhiêu bãi cỏ, bao nhiêu nhà, sao không nhảy vô mấy chỗ đó? Phải leo từ tầng một lên tầng hai để giẫm đồ nhà tui... Nó vậy mà gọi là giúp hả? Hại tui thì có!”

Con mèo nghe vậy có vẻ sốt ruột: “Meo meo meo!”

Chị Vân: “Gì cơ?”

Lâm Lang: “Nó nói vì rất biết ơn chị đã cho ăn ngon, nên nó chỉ muốn giúp mình chị thôi.”

Chị Vân trừng mắt: “Mày làm vậy gọi là lấy oán trả ơn!”

Nghe xong câu đó, con mèo sững người.

Mắt mở to, miệng hơi há ra, râu cũng run lên nhẹ nhẹ: “Meo? Meo?”

Giống như đang chất vấn, tại sao một con người 37 độ mà lại nói ra những lời lạnh lùng đến vậy!

Lâm Lang nhìn bộ dạng đó, cũng bật cười.

Rồi cô nghiêng đầu hỏi: “Chị Vân, chị là mẹ đơn thân à?”

Chị Vân đang cầm điện thoại thì hơi khựng lại.

Chị rất ngạc nhiên, có phần cảnh giác: “Cái này... cũng là con mèo đó nói với cô sao?”

“Đúng vậy.” Lâm Lang gật đầu: “Nó còn nói chị thường đi sớm về khuya, ngay cả con chị cũng không có thời gian chăm sóc. Nó đến nhà chị nhiều là vì muốn giúp trông trẻ đó.”

8

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.