TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Chương 18: Về nhà bắt gian

Tiểu Tụng nghe vậy liền gật đầu cái rụp: “Dĩ nhiên rồi! Dù chị không nói, em cũng sẽ để mắt đến hai đứa nhỏ đó nhiều hơn chút!”

“Vậy làm phiền em rồi.” Lâm Lang mỉm cười: “Có chuyện gì thì cứ liên lạc với chị.”

Nói xong, cô vẫy tay tạm biệt Tiểu Tụng rồi xoay người rời đi.

Về đến nhà, Lâm Lang lập tức ngồi vào bàn cắt ghép chỉnh sửa đoạn video.

Video vừa đăng lên chưa đầy nửa tiếng mà lượt thích và bình luận đã bùng nổ.

[Trời ơi! Sao lại có loại người như vậy chứ! Mặt dày quá thể!]

[Từ trước tới giờ tôi cứ tưởng mấy ông bà già nhặt chó lang thang đều là người tốt, ai ngờ...]

[Người tốt xấu lẫn lộn mà, đâu thể nhìn mặt mà bắt hình dong!]

[Đúng rồi, ông già kia nhìn đã thấy không phải dạng vừa. May mà chủ kênh còn dắt theo hai con chó hoang, chắc dọa được ổng phần nào. Chứ thấy hai cô gái đi một mình, đảm bảo ông ta sẽ giở trò cho xem!]

[Mà hai con chó kia dễ thương ghê luôn á, cười muốn xỉu!]

[Tìm lại được là tốt rồi! Nhà tôi gần đó, lát nữa đi thăm tụi nó, mang ít đồ ăn cho nó chơi!]

Chỉ trong vòng một giờ sau khi đăng, video đã cán mốc hơn 100.000 lượt thích. Cư dân mạng bàn tán rôm rả.

Dù có vài ý kiến trái chiều cho rằng: người lớn tuổi cũng chẳng dễ dàng gì, nhặt được chó thì cho chút tiền gọi là thù lao cũng hợp lý. Không thì lỡ chó bị ném bỏ thiệt thì biết khóc với ai?

Tuy vậy, phần đông cư dân mạng đều tinh ý, nhìn cái là biết ông lão kia không có ý tốt, rõ ràng là đang tìm cách vòi tiền trắng trợn.

Hơn nữa, ai mà biết con chó đó là tự đi lạc hay bị bắt trộm?

Trong trường hợp đó, không gọi báo cảnh sát mà chỉ quay clip cảnh cáo nhẹ nhàng, vậy là còn nể mặt ông ta lắm rồi!

Tóm lại, trên mạng rộ lên một làn sóng phẫn nộ dữ dội.

Mãi đến khi Lâm Lang mở livestream thì mọi chuyện vẫn còn chưa hạ nhiệt.

Dù vậy, Lâm Lang cũng không nhắc lại chuyện cũ nữa, mà đi thẳng vào chủ đề chính: “Đợi lâu rồi đúng không mọi người, ai có thắc mắc gì về thú cưng thì giờ có thể đặt câu hỏi nha.”

Chẳng mấy chốc, một tài khoản tên [Không Phải Ai Ai] được chọn là người đầu tiên may mắn được kết nối trực tiếp.

Livestream kết nối thành công, hiện lên là một cô gái gần 30 tuổi. Cô đang nằm trên giường, vừa thấy mặt mình hiện lên màn hình thì giật bắn người ngồi bật dậy: “A trời! Sao tự nhiên lên sóng vậy nè!”

Cô lúng túng vô cùng vì đang để mặt mộc, sợ bị chê xấu. Nhưng nghĩ lại, ai mà biết mình là ai đâu cơ chứ!

Hơn nữa, trong phần bình luận cũng không ai chê gì, vậy nên cô nhanh chóng trấn tĩnh lại, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi nha, lần đầu bị nhiều người nhìn như vậy...”

Có đến bốn, năm trăm người đang xem mà!

“Không sao đâu, cứ thoải mái nhé.” Lâm Lang dịu dàng trấn an: “Bạn có thắc mắc gì muốn hỏi không?”

“Có chứ có chứ! Chủ kênh, tôi họ Quý, đây là thú cưng của tôi, một bé chồn.”

Chị Quý vừa nói vừa kéo chăn xuống, lộ ra một con chồn nhỏ màu nâu sữa xinh xắn đang ngủ say, nằm ngửa phơi bụng.

Vừa bị ánh sáng chiếu vào, bé mở mắt ra, lơ ngơ nhìn về phía màn hình, đáng yêu hết chỗ nói!

[Trời ơi! Cưng quá trời quá đất luôn á!]

[Lần đầu thấy người nuôi chồn luôn á, có bị hôi không vậy?]

[Không lo đâu, mấy con chồn nuôi chính thống đều được triệt sản và xử lý tuyến mùi rồi, còn gắn cả chip định danh nữa, yên tâm lắm.]

[Chết mê! Giờ mình cũng muốn nuôi một con quá trời!]

[Đôi mắt nhỏ của nó đáng yêu xỉu luôn!]

Thấy mọi người khen thú cưng của mình dễ thương, chị Quý tự hào hết biết. Cô chỉ vừa đưa tay ra, bé chồn liền leo lên vai cô, dụi đầu vào má cô nũng nịu.

Cả phòng livestream lại thêm một trận hú hét vì ghen tị.

Khóe miệng chị Quý không sao kiềm được, cười tít cả mắt. Một lúc sau cô mới xoa xoa mặt, hít sâu một hơi rồi nói: “Thôi, giờ nói chuyện chính nè. Chủ kênh, bé chồn nhà tôi nó tên Trân Châu, lúc nào cũng tỏ ra rất ghét chồng tôi. Tụi tôi kết hôn hơn hai năm rồi, vậy mà Trân Châu chưa bao giờ thân thiết với ảnh, chưa ôm ấp lần nào. Thậm chí có lúc nó còn cào tóc chồng tôi nữa... Vì chuyện đó mà vợ chồng tôi cãi nhau suốt. Tôi cũng từng thử chỉnh lại hành vi của Trân Châu, nhưng nó không thay đổi gì cả... Chủ kênh nói xem, rốt cuộc trong đầu Trân Châu đang nghĩ gì vậy?”

Nói đến đây, cô cúi xuống xoa đầu Trân Châu đầy yêu thương và khổ sở.

Thật ra trước kia cô cũng không để tâm chuyện này. Thú cưng thích gần ai là quyền của nó, miễn là sống tốt là được.

Nhưng gần đây cô sắp sinh em bé.

Trước kia chồng cô chỉ phàn nàn lẻ tẻ, giờ thì cả nhà bắt đầu căng thẳng vì sợ Trân Châu sau này sẽ làm hại em bé.

Bố mẹ chồng thì lo nó tấn công đứa nhỏ, thành ra không khí trong nhà càng lúc càng gượng gạo.

Chính vì thế, cô mới lấy cớ về nhà mẹ đẻ vài ngày để "tránh bão", mang Trân Châu theo cho yên tĩnh.

Nào ngờ vừa mở livestream đã lên sóng...

Cô đang còn nghĩ ngợi miên man thì đột nhiên Lâm Lang nói: “Trân Châu không phải ghét chồng bạn. Nó chỉ ghét mùi trên người chồng bạn thôi.”

Chị Quý ngớ người: “Hả? Mùi gì cơ?”

Trân Châu nghe Lâm Lang nói xong cũng ngẩng đầu lên, tò mò kêu “chít chít” hai tiếng.

Sau đó, nó chồm xuống dưới, dí mũi vào màn hình điện thoại như đang tìm người vừa lên tiếng.

“Ở đây nè.” Lâm Lang phẩy tay: “Nè, ngẩng đầu lên nhìn chị nè!”

Trân Châu nghe tiếng liền quay mặt nhìn, vừa thấy hình người trong điện thoại, nó lập tức ôm chặt lấy màn hình, kêu ku ku ku đầy dồn dập.

Chị Quý ngớ người: “Nó làm vậy là có ý gì chứ?”

Lâm Lang lúc đầu còn nghiêm túc phân tích, nhưng rất nhanh, sắc mặt cô chuyển sang đầy kinh ngạc và phẫn nộ.

Phòng chat sôi sục, ai cũng hỏi dồn: “Rốt cuộc Trân Châu đang nói gì vậy?”

Một lúc sau, Lâm Lang mới chậm rãi ngẩng đầu, nhưng thay vì nói về Trân Châu, cô lại hỏi: “Nhà mẹ đẻ bạn cách nhà bao xa?”

“Hả?... Ờm... cũng gần. Lái xe chừng mười phút là tới.” Chị Quý hơi ngơ ngác trả lời: “Trước đó tụi tôi cũng tính toán sẵn rồi, mua nhà gần để tiện đi lại. Tôi mới về đây được nửa tiếng thôi...”

Lâm Lang nghe xong gật đầu, nghiêm túc nói: “Vậy được rồi. Giờ mặc đồ vào, về nhà bắt gian đi.”

Lời vừa rơi xuống, toàn bộ phòng livestream sững người.

[Khoan đã, bắt gian thì hiểu rồi, nhưng... về nhà bắt gian???]

[Trời má, chuyện gì chấn động dữ vậy nè?]

[Ý là chồng chị này nɠɵạı ŧìиɧ nên con chồn mới không thích hả?]

[Nghe chủ kênh nói hình như là... nɠɵạı ŧìиɧ ngay tại nhà?]

[Nhưng làm sao chủ kênh biết được? Cô ấy có phép đoán số à?]

Chị Quý cũng thấy nghi ngờ như mọi người, liền lên tiếng hỏi.

Lâm Lang thản nhiên đáp: “Vì ngay lúc bạn vừa định ra khỏi nhà, Trân Châu đã nhìn thấy tin nhắn trên WeChat của chồng bạn. Hắn gửi cho một cô gái: [Cô ấy đi rồi, em tới đi.] Và cô kia nhắn lại: [Anh có cần em mang bao không?]”

Phòng livestream ngay lập tức bùng nổ!

14

0

2 tháng trước

22 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.