0 chữ
Chương 17
Chương 17: Chúng nó mới là công thần
Nữ nhi vốn cũng không yếu đuối, vì làm mẹ mà càng thêm kiên cường.
Nghe thấy tiếng của Giọt Sương vang lên từ trong nhà, Tiểu Tụng không do dự lao vào.
Lâm Lang cùng hai chú chó hoang phía sau cũng nhanh chóng đuổi theo.
Cô chẳng sợ gì bọn xấu, dù sao mình còn đang quay vlog, sau lưng lại có hai “vệ sĩ bốn chân” sức chiến đấu mạnh mẽ.
Nếu thật sự xảy ra chuyện, ai thiệt còn chưa chắc đâu!
Trong căn phòng lộn xộn, một lão già ăn mặc nhếch nhác, vớ rách te tua, đang nằm trên cái giường đất chất đầy đồ đạc, thong thả nghe nhạc.
Cạnh lão là một chú cún trắng sạch xinh đẹp, nhưng lúc này lại bẩn thỉu thê thảm, lông dính bết vào nhau từng mảng, nhìn không ra hình dạng ban đầu.
Nó trừng mắt nhìn lão già, gầm gừ đầy cảnh giác.
Đột nhiên, dường như nó ngửi được hơi thở quen thuộc, liền ngẩng cổ tru lên: "Mẹ ơi! Mẹ ơi con ở đây!"
"Mẹ mau đến cứu con!"
Vừa chạy vào thấy cảnh này, mắt Tiểu Tụng lập tức đỏ hoe.
“Giọt Sương!” Nước mắt cô lã chã: “Xin lỗi con... mẹ đã sơ ý không bảo vệ tốt cho con...”
Thấy người lạ đột ngột xông vào nhà, lão già hốt hoảng đứng bật dậy.
“Cô cô cô... cô làm gì vậy? Sao có thể tùy tiện xông vào nhà người khác!”
Tiểu Tụng giơ cây gậy trong tay chỉ thẳng vào lão: “Vậy ông sao lại dám tùy tiện trộm chó nhà người ta hả?”
Lão ngẩn người chớp mắt, nhìn cô rồi lại nhìn chú chó nhỏ sau lưng, lập tức hiểu ra chuyện.
Nhưng dường như ông ta không có ý định trả lại chó.
Ngược lại, lão trần chân tiến tới định giật lấy cây gậy trong tay Tiểu Tụng: “Cô bé à, đừng xúc động như vậy, mình từ từ nói chuyện...”
Tiểu Tụng lập tức cảnh giác, lão già này không phải người tốt lành gì.
Cô định rút lại cây gậy, nhưng lão càng lấn tới, thậm chí còn định sờ vào người cô.
Đúng lúc này, hai chú chó hoang vọt vào, gầm gừ uy hϊếp khiến lão sợ quá ngã ngồi xuống đất.
“Ái dà! Hai con chó chết bầm, coi chừng ông lột da tụi bây! Cô bé à, chẳng phải cô đi tìm chó của mình sao? Sao còn dẫn theo chó hoang xông vô nhà người ta? Tôi thân thể yếu lắm, cô dọa tôi sợ chết khϊếp! Tôi tốt bụng giữ chó giùm, cô lại đối xử với tôi như vậy, phải bồi thường cho tôi đó!”
Lâm Lang vừa bước vào liền bắt gặp cảnh này, khoanh tay cười nhạt: “Bồi thường? Ông nghĩ hơi nhiều rồi đó? Con chó này là chó nhà người ta, lại còn có tên trong danh sách đăng ký. Hành vi của ông không chỉ là trộm cắp, mà còn xâm phạm tài sản và đe dọa người khác. Biết tội này có thể vào đồn không?”
Vừa nghe nói đến công an, khí thế của lão lập tức xẹp xuống.
Nhưng vẫn chưa cam tâm, ánh mắt gian xảo lia từ Tiểu Tụng sang Lâm Lang, khiến người ta buồn nôn.
“Trộm cắp gì chứ? Con chó đó là tôi nhặt ngoài đường mà!”
Vừa nói, ông ta vừa định nhào lên giật lại cây gậy của Tiểu Tụng.
Lâm Lang cười lạnh, móc điện thoại ra vờ gọi cho Thẩm cảnh sát: “Được, nếu ông thích cãi, vậy tôi gọi thẳng công an tới giải quyết. Để họ xác định xem ông có phạm tội hay không.”
Nghe vậy, lão mới hoảng thật sự, vội vàng tháo sợi dây thừng trói chó, dúi cho Tiểu Tụng: “Cho cô đấy! Ai thèm con chó rách này? Cho không tôi còn chẳng cần!”
Dây dắt chỉ là đoạn thừng bẩn thỉu, buộc vội vàng qua loa.
Tiểu Tụng giận đến nghiến răng, nhưng vẫn phải nhanh chóng quỳ xuống cởi dây cho Giọt Sương, nước mắt rơi lã chã.
“Ô ô...”
Giọt Sương định dụi vào người cô, nhưng nghĩ đến bản thân quá dơ, lại ngượng ngùng lùi lại.
"Mẹ đừng khóc! Con không sao cả!"
Tiểu Tụng nghe không hiểu, nhưng nước mắt lại càng tuôn nhiều hơn.
Hai chú chó hoang cũng cảm nhận được lão già không phải loại tử tế, tiếp tục gầm gừ uy hϊếp ông ta.
Mãi đến khi Tiểu Tụng ôm Giọt Sương rời đi, chúng mới gào thêm vài tiếng với lão rồi nhảy nhót chạy theo sau.
Nhìn cả nhóm đi xa, lão phì nhổ một bãi: “Phi! Làm như hay lắm! Có mỗi con chó mà làm lớn chuyện... Chết luôn đi cho rồi!”
Lúc lão còn đang chửi rủa trong phòng, thì bên ngoài, Lâm Lang và Tiểu Tụng đã hòa vào dòng người tấp nập.
“Thật là đáng sợ...”
Lúc này Tiểu Tụng mới thấy sợ thật sự.
Cô không dám tưởng tượng nếu chỉ có một mình đi tìm, chuyện gì kinh khủng đã có thể xảy ra!
May mắn thay, có chị Lâm Lang và hai chú chó bên cạnh, mới cho cô cảm giác an toàn lớn đến vậy.
Nghĩ đến đó, cô cúi đầu nhìn Giọt Sương bé nhỏ trong vòng tay, run rẩy, ánh mắt vẫn còn sợ hãi.
Mũi cay xè.
Cô ôm chặt nó, quay sang cúi đầu cảm tạ Lâm Lang: “Chị... em cảm ơn chị rất nhiều...”
“Không có gì đâu.” Lâm Lang khoát tay: “Nhưng mà sau này ra ngoài nhớ đóng cửa sổ cẩn thận, kẻo nó lại trốn ra nữa đấy.”
Lần này còn ở gần, gặp trúng lão già dở hơi nên còn tìm lại được.
Chứ nếu Giọt Sương bị đưa đi xa hơn, tìm lại đâu phải dễ.
Tiểu Tụng liên tục gật đầu: “Em sẽ chú ý!”
Giọt Sương ủy khuất cúi đầu, đôi mắt to tròn nhìn hai người đầy tội lỗi.
Phía sau, hai chú chó hoang thì lại vô cùng hăng hái, chạy vòng quanh Tiểu Tụng và Giọt Sương, vừa chạy vừa sủa vui vẻ.
Tiểu Tụng tò mò: “Chúng nó đang nói gì thế?”
Lâm Lang ho nhẹ, suy nghĩ một chút rồi thuật lại: "Đồ ngốc đồ ngốc đại ngốc nghếch! Dám để bị bắt cóc ha ha ha!"
"Nhớ cảm ơn tụi này nha! Tụi này mới là người hùng!"
"Sau này ra đường nhớ gọi tụi này là đại ca đấy nhá!"
"Đúng vậy đúng vậy! Gọi đại ca!"
Tiểu Tụng: “...”
Trẻ con quá đi!
Nhưng... cũng thật đáng yêu.
Cô xoa đầu Giọt Sương đang chôn mặt trong ngực mình, mỉm cười: “Giọt Sương, con thật sự phải cảm ơn hai anh cún đấy! Nếu không nhờ tụi nó, chắc mẹ đã không tìm được con rồi.”
Nghe vậy, Giọt Sương khẽ sủa một tiếng, như có chút ngượng ngùng.
Tiểu Tụng không hiểu, nhưng hai chú chó hoang thì vui ra mặt, lắc đuôi rối rít chạy đi.
“Thôi chị về nhà cắt video đây.” Lâm Lang xem đồng hồ: “Chị làm một đoạn để Giọt Sương lên hình nhé?”
Tiểu Tụng vội gật đầu: “Không sao đâu, chỉ cần em không lộ mặt là được. Còn lão già kia... tốt nhất để lộ rõ mặt luôn!”
Pháp luật không xử được, vậy để cư dân mạng giúp dạy dỗ ông ta!
Giọt Sương nghe vậy cũng ưỡn cổ, phụ họa “gâu gâu” hai tiếng.
Lâm Lang cười khẽ: “Biết rồi, để chị xử lý.”
“À đúng rồi, chị ơi.” Đến cổng khu nhà, Tiểu Tụng lấy điện thoại ra: “Em nói rồi, ai tìm được cún sẽ có thù lao, để em chuyển khoản cho chị!”
Lâm Lang lắc đầu: “Không cần đâu.”
Cô chỉ vào hai chú chó đang vui vẻ trở về chỗ cũ trong khu: “Thay vì gửi chị, em hãy mua cho tụi nó chút đồ ăn ngon. Vì chính tụi nó mới là công thần hôm nay.”
Nghe thấy tiếng của Giọt Sương vang lên từ trong nhà, Tiểu Tụng không do dự lao vào.
Lâm Lang cùng hai chú chó hoang phía sau cũng nhanh chóng đuổi theo.
Cô chẳng sợ gì bọn xấu, dù sao mình còn đang quay vlog, sau lưng lại có hai “vệ sĩ bốn chân” sức chiến đấu mạnh mẽ.
Nếu thật sự xảy ra chuyện, ai thiệt còn chưa chắc đâu!
Trong căn phòng lộn xộn, một lão già ăn mặc nhếch nhác, vớ rách te tua, đang nằm trên cái giường đất chất đầy đồ đạc, thong thả nghe nhạc.
Cạnh lão là một chú cún trắng sạch xinh đẹp, nhưng lúc này lại bẩn thỉu thê thảm, lông dính bết vào nhau từng mảng, nhìn không ra hình dạng ban đầu.
Nó trừng mắt nhìn lão già, gầm gừ đầy cảnh giác.
Đột nhiên, dường như nó ngửi được hơi thở quen thuộc, liền ngẩng cổ tru lên: "Mẹ ơi! Mẹ ơi con ở đây!"
Vừa chạy vào thấy cảnh này, mắt Tiểu Tụng lập tức đỏ hoe.
“Giọt Sương!” Nước mắt cô lã chã: “Xin lỗi con... mẹ đã sơ ý không bảo vệ tốt cho con...”
Thấy người lạ đột ngột xông vào nhà, lão già hốt hoảng đứng bật dậy.
“Cô cô cô... cô làm gì vậy? Sao có thể tùy tiện xông vào nhà người khác!”
Tiểu Tụng giơ cây gậy trong tay chỉ thẳng vào lão: “Vậy ông sao lại dám tùy tiện trộm chó nhà người ta hả?”
Lão ngẩn người chớp mắt, nhìn cô rồi lại nhìn chú chó nhỏ sau lưng, lập tức hiểu ra chuyện.
Nhưng dường như ông ta không có ý định trả lại chó.
Ngược lại, lão trần chân tiến tới định giật lấy cây gậy trong tay Tiểu Tụng: “Cô bé à, đừng xúc động như vậy, mình từ từ nói chuyện...”
Tiểu Tụng lập tức cảnh giác, lão già này không phải người tốt lành gì.
Đúng lúc này, hai chú chó hoang vọt vào, gầm gừ uy hϊếp khiến lão sợ quá ngã ngồi xuống đất.
“Ái dà! Hai con chó chết bầm, coi chừng ông lột da tụi bây! Cô bé à, chẳng phải cô đi tìm chó của mình sao? Sao còn dẫn theo chó hoang xông vô nhà người ta? Tôi thân thể yếu lắm, cô dọa tôi sợ chết khϊếp! Tôi tốt bụng giữ chó giùm, cô lại đối xử với tôi như vậy, phải bồi thường cho tôi đó!”
Lâm Lang vừa bước vào liền bắt gặp cảnh này, khoanh tay cười nhạt: “Bồi thường? Ông nghĩ hơi nhiều rồi đó? Con chó này là chó nhà người ta, lại còn có tên trong danh sách đăng ký. Hành vi của ông không chỉ là trộm cắp, mà còn xâm phạm tài sản và đe dọa người khác. Biết tội này có thể vào đồn không?”
Nhưng vẫn chưa cam tâm, ánh mắt gian xảo lia từ Tiểu Tụng sang Lâm Lang, khiến người ta buồn nôn.
“Trộm cắp gì chứ? Con chó đó là tôi nhặt ngoài đường mà!”
Vừa nói, ông ta vừa định nhào lên giật lại cây gậy của Tiểu Tụng.
Lâm Lang cười lạnh, móc điện thoại ra vờ gọi cho Thẩm cảnh sát: “Được, nếu ông thích cãi, vậy tôi gọi thẳng công an tới giải quyết. Để họ xác định xem ông có phạm tội hay không.”
Nghe vậy, lão mới hoảng thật sự, vội vàng tháo sợi dây thừng trói chó, dúi cho Tiểu Tụng: “Cho cô đấy! Ai thèm con chó rách này? Cho không tôi còn chẳng cần!”
Dây dắt chỉ là đoạn thừng bẩn thỉu, buộc vội vàng qua loa.
Tiểu Tụng giận đến nghiến răng, nhưng vẫn phải nhanh chóng quỳ xuống cởi dây cho Giọt Sương, nước mắt rơi lã chã.
“Ô ô...”
Giọt Sương định dụi vào người cô, nhưng nghĩ đến bản thân quá dơ, lại ngượng ngùng lùi lại.
"Mẹ đừng khóc! Con không sao cả!"
Tiểu Tụng nghe không hiểu, nhưng nước mắt lại càng tuôn nhiều hơn.
Hai chú chó hoang cũng cảm nhận được lão già không phải loại tử tế, tiếp tục gầm gừ uy hϊếp ông ta.
Mãi đến khi Tiểu Tụng ôm Giọt Sương rời đi, chúng mới gào thêm vài tiếng với lão rồi nhảy nhót chạy theo sau.
Nhìn cả nhóm đi xa, lão phì nhổ một bãi: “Phi! Làm như hay lắm! Có mỗi con chó mà làm lớn chuyện... Chết luôn đi cho rồi!”
Lúc lão còn đang chửi rủa trong phòng, thì bên ngoài, Lâm Lang và Tiểu Tụng đã hòa vào dòng người tấp nập.
“Thật là đáng sợ...”
Lúc này Tiểu Tụng mới thấy sợ thật sự.
Cô không dám tưởng tượng nếu chỉ có một mình đi tìm, chuyện gì kinh khủng đã có thể xảy ra!
May mắn thay, có chị Lâm Lang và hai chú chó bên cạnh, mới cho cô cảm giác an toàn lớn đến vậy.
Nghĩ đến đó, cô cúi đầu nhìn Giọt Sương bé nhỏ trong vòng tay, run rẩy, ánh mắt vẫn còn sợ hãi.
Mũi cay xè.
Cô ôm chặt nó, quay sang cúi đầu cảm tạ Lâm Lang: “Chị... em cảm ơn chị rất nhiều...”
“Không có gì đâu.” Lâm Lang khoát tay: “Nhưng mà sau này ra ngoài nhớ đóng cửa sổ cẩn thận, kẻo nó lại trốn ra nữa đấy.”
Lần này còn ở gần, gặp trúng lão già dở hơi nên còn tìm lại được.
Chứ nếu Giọt Sương bị đưa đi xa hơn, tìm lại đâu phải dễ.
Tiểu Tụng liên tục gật đầu: “Em sẽ chú ý!”
Giọt Sương ủy khuất cúi đầu, đôi mắt to tròn nhìn hai người đầy tội lỗi.
Phía sau, hai chú chó hoang thì lại vô cùng hăng hái, chạy vòng quanh Tiểu Tụng và Giọt Sương, vừa chạy vừa sủa vui vẻ.
Tiểu Tụng tò mò: “Chúng nó đang nói gì thế?”
Lâm Lang ho nhẹ, suy nghĩ một chút rồi thuật lại: "Đồ ngốc đồ ngốc đại ngốc nghếch! Dám để bị bắt cóc ha ha ha!"
"Nhớ cảm ơn tụi này nha! Tụi này mới là người hùng!"
"Sau này ra đường nhớ gọi tụi này là đại ca đấy nhá!"
"Đúng vậy đúng vậy! Gọi đại ca!"
Tiểu Tụng: “...”
Trẻ con quá đi!
Nhưng... cũng thật đáng yêu.
Cô xoa đầu Giọt Sương đang chôn mặt trong ngực mình, mỉm cười: “Giọt Sương, con thật sự phải cảm ơn hai anh cún đấy! Nếu không nhờ tụi nó, chắc mẹ đã không tìm được con rồi.”
Nghe vậy, Giọt Sương khẽ sủa một tiếng, như có chút ngượng ngùng.
Tiểu Tụng không hiểu, nhưng hai chú chó hoang thì vui ra mặt, lắc đuôi rối rít chạy đi.
“Thôi chị về nhà cắt video đây.” Lâm Lang xem đồng hồ: “Chị làm một đoạn để Giọt Sương lên hình nhé?”
Tiểu Tụng vội gật đầu: “Không sao đâu, chỉ cần em không lộ mặt là được. Còn lão già kia... tốt nhất để lộ rõ mặt luôn!”
Pháp luật không xử được, vậy để cư dân mạng giúp dạy dỗ ông ta!
Giọt Sương nghe vậy cũng ưỡn cổ, phụ họa “gâu gâu” hai tiếng.
Lâm Lang cười khẽ: “Biết rồi, để chị xử lý.”
“À đúng rồi, chị ơi.” Đến cổng khu nhà, Tiểu Tụng lấy điện thoại ra: “Em nói rồi, ai tìm được cún sẽ có thù lao, để em chuyển khoản cho chị!”
Lâm Lang lắc đầu: “Không cần đâu.”
Cô chỉ vào hai chú chó đang vui vẻ trở về chỗ cũ trong khu: “Thay vì gửi chị, em hãy mua cho tụi nó chút đồ ăn ngon. Vì chính tụi nó mới là công thần hôm nay.”
8
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
