TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16
Chương 16: Giúp cư dân tiểu khu tìm chó

Ngước nhìn bầu trời không một gợn mây, Lâm Lang bật cười: “Thật sự không tin chị đến vậy à?”

Tiểu Tụng lập tức ỉu xìu như bánh tráng nhúng nước, nước mắt muốn rơi mà không rơi được: “Chị ơi, em đang lo muốn chết đây! Giọt Sương mất tích đã hơn ba tiếng rồi, thời gian gấp rút lắm!”

Còn đang rối bời, bỗng Tiểu Tụng cảm thấy có ai đó kéo nhẹ ống quần mình.

Cúi xuống nhìn, thì ra là Tiểu Hoa – con mèo của trạm giao hàng gần đó.

“Ủa, Tiểu Hoa, sao em lại chạy đến đây?” Cô ngồi xuống tò mò hỏi: “Không được đi lung tung đâu nha, chú Trương chắc đang tìm em đấy!”

Tiểu Hoa nghiêm túc “meo” một tiếng.

Lâm Lang đúng lúc lên tiếng: “Nó đến tìm chị chơi đó. Nghe nói em bị mất chó, nên muốn ra giúp một tay.”

Tiểu Hoa lại “meo” một tiếng, gật đầu ra chiều xác nhận.

Tiểu Tụng tròn mắt kinh ngạc.

Ủa? Thật sự có thể nói chuyện thông suốt như vậy hả?

Theo cô nhớ, bình thường Tiểu Hoa kiêu kỳ lắm, ai gọi cũng lơ đẹp, mặt lạnh như tiền.

Sao bữa nay đối với chị gái này lại ngoan ngoãn nghe lời thế?

Chẳng lẽ... thật sự?

Thấy Tiểu Tụng vẫn còn mơ mơ màng màng, Lâm Lang bất đắc dĩ móc điện thoại ra, mở app cho cô xem: “Đây là tài khoản của chị. Mỗi tối chị đều livestream. Không đến mức phải lừa gạt em đâu.”

“Việc tìm chó là quan trọng. Cứ chần chừ nữa thì Giọt Sương không biết đã lạc đến đâu rồi.”

Tiểu Tụng vừa nhìn tài khoản, thấy cái tên có vẻ quen quen.

Nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ nhiều.

Đành ôm tâm thái “còn nước còn tát”, cô nghiêm túc gật đầu: “Được rồi! Vậy em tin chị!”

Dù sao tìm được thì tốt, mà không tìm được...

Không tìm được thì tự em tiếp tục tìm! Biết sao giờ!

Lâm Lang cất điện thoại, hỏi: “Em có mang theo gì của Giọt Sương không? Dây dắt, bảng tên hay bát ăn cũng được.”

“Có! Có luôn!” Tiểu Tụng vội móc ra một sợi dây dắt chó, đưa cho Lâm Lang.

Lâm Lang nhận lấy, ôm Tiểu Hoa hỏi nhỏ vài câu, rồi nhanh chân đi về phía cổng tiểu khu.

Tiểu Tụng vội vàng chạy theo sau.

“À, em không ngại để chị quay video lại chứ?”

“Không sao, đừng quay mặt là được.”

Vừa đến cổng, họ đã thấy hai con chó hoang đang tranh nhau đồ ăn, gầm gừ đầy dữ tợn khiến Tiểu Hoa dựng cả lông.

“Chính là hai con này! Mau hỏi chúng đi!” Tiểu Hoa hối hả nói.

Lâm Lang liền thả nó xuống, rồi từ balo lấy ra hai gói thức ăn chó loại dùng thử, tiến lại gần hai con chó hoang.

Tiểu Tụng đang định kéo cô lại: “Chị ơi, cẩn thận...”

Chưa kịp dứt lời, mắt cô đã trợn tròn.

Hai con chó lúc nãy còn dữ như chằn, vừa thấy Lâm Lang liền ngoan ngoãn ngồi im!

Không giành, không gầm, không la lối, trông cứ như diễn viên đang “cắt cảnh”.

Mà điều làm Tiểu Tụng kinh ngạc hơn nữa là, Lâm Lang vậy mà hỏi tụi nó: “Các cậu có thấy con chó nhỏ này không? Có biết nó chạy hướng nào không?”

Và hai con chó hoang... thật sự trả lời!

Khoan đã, cái này... thiệt hả?

Thế giới này đang xảy ra chuyện gì vậy?

Cô còn đang ngẩn người, hai con chó bỗng nhiên sủa lên dữ dội.

Tiểu Tụng hoảng hốt tưởng chúng định tấn công, liền lao tới chắn trước mặt Lâm Lang.

Nhưng trong tai Lâm Lang, tiếng sủa được dịch ra là: “Cái con đó hả? Nó mà gọi là đi lạc á? Haha, đúng là trò hề!”

“Phải đó! Đại ngốc!”

“Mỗi ngày khoe khoang đồ ăn ngon với tụi tôi! Ghét nó!”

“Bị bỏ đi là đáng! Từ nay khu này là của tụi tôi!”

Lâm Lang chớp chớp mắt, lại lấy thêm một gói đồ ăn cho chó khác, thở dài: “Dù gì thì cũng là mạng sống. Nếu không tìm được nó, khả năng cao là sẽ chết mất...”

Tiểu Tụng đứng bên cạnh hoàn toàn đơ người.

Khoan đã, chị ấy đang nói chuyện với... chó hả?

Không thể nào!

Hai con chó hoang đang ăn ngấu nghiến thì đột nhiên khựng lại.

Rồi nhìn nhau đầy rối rắm và lúng túng.

“Gâu gâu! Uông... uông!”

“Uông! Gâu gâu gâu!”

Tiểu Tụng theo phản xạ nhìn sang Lâm Lang, lí nhí hỏi:

“Chúng nó... nói gì vậy?”

Lâm Lang ngước mắt lên nhìn cô, rồi cười nhẹ: “Chúng nó nói, tuy ghét con Giọt Sương nhà em, vì vừa xấu vừa thích khoe khoang, nhưng thấy chết mà không cứu thì không phải là chó tốt. Vừa nãy, tụi nó thật sự thấy có người ôm Giọt Sương rời khỏi tiểu khu. Người đó mặc đồ rách, tóc dài, người có mùi hôi chua.”

Nghe xong, Lâm Lang hỏi: “Em có ấn tượng ai như vậy không?”

Dù trong lòng vẫn kinh ngạc vì khả năng nói chuyện với chó quá bá đạo của Lâm Lang, Tiểu Tụng vẫn nhanh chóng suy nghĩ: “Á... có khi nào là ông già nhặt ve chai ở khu mình không ta? Ở gần đây, chỉ có ổng là khớp với miêu tả nhất!”

Lâm Lang gật đầu, đổ phần thức ăn còn lại vào túi.

Sau đó cúi người xoa đầu hai con chó hoang: “Cảm ơn đã chỉ đường. Nếu tìm được Giọt Sương, tôi sẽ bảo nó xin lỗi hai cậu. Dĩ nhiên, sau này cũng sẽ thường xuyên mang đồ ngon đến cho.”

Tiểu Tụng cũng vội gật đầu phụ họa: “Phải đó phải đó! Tụi tôi sẽ chăm đến thăm các cậu thường xuyên!”

Nói rồi, cô chắp tay vái lia lịa: “Làm ơn làm phước, giúp bọn tôi nha.”

Hai con chó hoang như được truyền thêm sức mạnh, lập tức đứng thẳng đầy khí thế.

“Gâu! Gâu gâu!” Một con lên tiếng.

“Đi thôi! Theo bọn tôi!”

Rồi cả hai nhanh như chớp chui qua khe cửa tiểu khu, phóng vụt đi.

“Đi thôi, theo sát.” Lâm Lang vỗ vai Tiểu Tụng rồi quay sang Tiểu Hoa: “Cậu không cần theo. Ở đây chờ tụi tôi.”

Tiểu Hoa liếʍ móng vuốt, gật đầu: “Được, tui về nhà trước!”

Nói rồi quay người đi mất.

Còn Lâm Lang và Tiểu Tụng lập tức đuổi theo hai chú chó dẫn đường, chạy thẳng về phía Nam của khu phố.

Băng qua hai con phố, len lỏi vài hẻm nhỏ.

Cuối cùng, hai con chó dẫn họ dừng lại trước một căn nhà bỏ hoang chất đầy rác.

“Gâu! Gâu gâu!” Chúng thi nhau sủa lên báo hiệu.

Lâm Lang lấy khẩu trang đeo lên cẩn thận: “Tụi nó nói Giọt Sương chắc là ở trong đây. Mùi nồng quá nên nghe không rõ.”

“Nhưng mà... tụi mình cứ thế xông vào sao?” Tiểu Tụng nhìn căn nhà tồi tàn, chột dạ thầm rút lui: “Lỡ bên trong có người xấu thì sao...”

Vừa dứt lời, trong nhà bỗng vang lên hai tiếng chó sủa quen thuộc.

Là Giọt Sương!

Tiểu Tụng trợn tròn mắt, sau đó xắn tay áo, vớ lấy cây gậy gần đó rồi hét lên: “Giọt Sương đừng sợ! Mẹ đến cứu con đây!”

8

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.