0 chữ
Chương 12
Chương 12: Chó dẫn đường tấn công chủ nhân?
Lời vừa dứt, Lâm Lang cũng thoáng nghi hoặc: “Chó dẫn đường... tấn công chủ nhân sao?”
Theo ký ức của nguyên chủ, chó dẫn đường luôn được huấn luyện kỹ lưỡng, chọn lựa rất nghiêm ngặt. Các trung tâm huấn luyện định kỳ sẽ kiểm tra, tái huấn luyện để đảm bảo chúng luôn trong trạng thái làm việc tốt nhất.
Chính sách này đã được thực hiện suốt nhiều năm, chưa từng nghe nói có trường hợp chó dẫn đường tấn công chủ nhân.
Ở đầu màn hình bên kia, Lý Nguyên cũng nhăn trán gãi đầu đầy khó hiểu: “Đúng vậy! Bọn tôi ai cũng thấy bất ngờ cả! Tiểu Mộc là một chú chó săn Golden Retriever rất ưu tú. Nó được bạn tôi nuôi từ bé, mấy năm nay chưa từng xảy ra vấn đề gì. Thế mà sáng nay, khi bạn tôi đang ăn sáng thì Tiểu Mộc bỗng nổi điên! Nó liên tục gầm gừ, kéo giật áo bạn tôi. Cuối cùng thậm chí còn lao vào người anh ấy, suýt nữa thì cắn trúng tay!”
Nói đến đây, chính Lý Nguyên cũng cảm thấy sợ hãi.
May mà hôm qua anh ngủ lại nhà bạn, nghe tiếng chó sủa dữ dội và tiếng hét thì lập tức chạy xuống kiểm tra.
Chính vì vậy mới kịp thời giữ được Tiểu Mộc. Nếu không, hậu quả thật khó lường!
[Không thể nào, chó dẫn đường được huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc. Dù chủ có đánh nó cũng không phản ứng lại!]
[Là động vật thì cắn người là chuyện bình thường thôi mà?]
[Có gì mà ngạc nhiên? Sai thì phải đánh!]
[Người còn cắn nhau được nữa là chó.]
[Bạn phía trên không hiểu thì nên đọc sách thêm, nói như vậy nghe chẳng khác gì chưa học qua giáo dục.]
[Tỷ lệ chó dẫn đường tấn công người còn thấp hơn tỷ lệ người cắn chó đấy...]
Lý Nguyên thấy luồng bình luận như vậy thì gật đầu lia lịa: “Đúng thật đó!”
Anh vò đầu, lúng túng nói: “Tiểu Mộc thật sự rất ngoan, không bao giờ hung dữ, cũng không sủa người lung tung... Vì vậy tôi mới muốn nhờ chủ livestream có thể giúp tôi xem thử Tiểu Mộc rốt cuộc đang nghĩ gì không? Có phải là có hiểu lầm gì không? Nếu cứ kéo dài thêm... Nó sẽ bị xử lý mất!”
Lâm Lang gật đầu trấn an: “Đừng lo, để tôi gặp Tiểu Mộc trước đã.”
Lý Nguyên vội đồng ý rồi chạy lên lầu.
Một lát sau, anh dìu một người đàn ông dáng gầy, ngồi xuống ghế sofa.
Người này trông văn nhã, khí chất xuất chúng. Tóc tuy dài nhưng được chải chuốt gọn gàng, hoàn toàn đối lập với vẻ bù xù của Lý Nguyên.
Trên người anh có một nét gì đó cổ điển rất đặc biệt.
Dù mắt kính đã vỡ, má còn dán băng cá nhân, nhưng khí chất ấy vẫn khiến người ta không thể rời mắt.
Khiến khán giả trong livestream đồng loạt "thét chói tai".
“Đây là bạn tôi — Minh Tùng, anh ấy là một nghệ sĩ piano.”
Vừa giới thiệu, Lý Nguyên vừa muốn dắt Tiểu Mộc lại gần.
Nhưng có vẻ Tiểu Mộc biết mình đã gây chuyện, nên chỉ ngồi im sau sofa, không dám tiến lên, ánh mắt trốn tránh đầy chột dạ.
“Sao vậy? Cậu đang nói chuyện với ai vậy?” Minh Tùng nhíu mày khó hiểu.
Lý Nguyên vội giải thích mọi chuyện. Nghe đến đoạn nhờ người có thể "giao tiếp với thú cưng", khóe môi Minh Tùng không nhịn được co giật.
Anh cho rằng bạn mình chắc còn chưa tỉnh ngủ, nên mới có thể nghĩ ra cách "ngớ ngẩn" đến vậy.
Anh giả vờ định đứng dậy: “Lý Nguyên, Tiểu Mộc sắp bị đưa đi rồi, chúng ta không có thời gian nghe mấy chuyện mê tín vớ vẩn.”
“Minh Tùng, từ từ đã...”
Chưa kịp dứt lời, Tiểu Mộc bất ngờ sủa lên hai tiếng.
Lý Nguyên giật mình, vội che chắn trước mặt bạn mình: “Tiểu Mộc! Mày làm gì đấy!”
Anh tưởng rằng nó lại định tấn công người, nên lập tức quát lên.
Tiểu Mộc lập tức lùi lại, ngồi xuống một cách uể oải, ánh mắt đầy tủi thân. Nó như muốn diễn đạt điều gì đó, rối rắm một lúc rồi lại sủa lên: “Gâu! Gâu gâu!”
[Gì vậy trời? Chẳng lẽ chó dẫn đường thật sự sẽ cắn chủ nhân?]
[Tôi từng thấy chó dẫn đường rồi, không như vậy đâu...]
[Ngoài lề chút, anh nghệ sĩ piano này đẹp trai quá đi! Tim mình bay luôn rồi!]
[Soái chết tôi mất, muốn đổ liền tại chỗ!]
[Tôi vẫn không tin chó dẫn đường sẽ chủ động cắn người, chắc chắn là có hiểu lầm!]
[Hay là... anh nghệ sĩ này ngược đãi chó?]
Bình luận càng lúc càng lệch hướng.
Lâm Lang lặng lẽ quan sát Tiểu Mộc. Một lúc sau, cô ngẩng đầu, vẻ mặt nghi hoặc.
“Không đúng, Tiểu Mộc không phải muốn tấn công bạn.”
Giọng cô nghiêm túc: “Nó đang lo cho bạn. Nó cảm thấy sức khỏe của bạn không tốt, không nên cứ tùy tiện đi lại.”
Minh Tùng không nói gì. Lý Nguyên thì lại gật đầu xác nhận: “Dạo này anh ấy đúng là yếu đi nhiều...”
“Gâu! Gâu gâu!” Tiểu Mộc lại sủa lên.
Lâm Lang nghiêm túc lắng nghe, nhưng càng nghe, sắc mặt cô càng trở nên khó coi.
Ba phút sau, cô ngẩng đầu, ánh mắt rõ ràng.
“Tôi có thể khẳng định, Tiểu Mộc từ đầu đến cuối chưa từng có ý định tấn công bạn. Nhưng trước tiên cho tôi hỏi... Trong nhà hai bạn, có một người phụ nữ thường mặc tạp dề màu nâu đúng không?”
Minh Tùng lập tức quay sang nhìn Lý Nguyên.
“Cậu kể cho người ngoài rồi à?” Anh cau mày hỏi.
Lý Nguyên vội giơ hai tay đầu hàng: “Tôi thề là không có! Livestream mới vừa bắt đầu, tôi chỉ nói Tiểu Mộc cắn người thôi!”
Minh Tùng nghe vậy, không khỏi khẽ nhếch khóe môi.
Dù anh không nhìn thấy biểu cảm bạn mình, nhưng nghe giọng là biết — đúng là anh ấy chưa nói gì quá đáng.
Chẳng lẽ... cô streamer này thật sự có thể hiểu được tiếng chó?
Anh còn đang ngỡ ngàng thì Lý Nguyên đã nói tiếp: “Người mà cô nói... chắc là dì Tô, bảo mẫu của Minh Tùng. Vì anh ấy bị mù sau này nên trong sinh hoạt có nhiều bất tiện. Với lại, anh ấy cần tập trung toàn bộ tinh thần cho việc sáng tác, thường hay quên ăn uống nên mới phải thuê bảo mẫu chăm sóc. Dì Tô mới tới hồi tháng trước, người cũng khá tốt, làm việc siêng năng. Chẳng lẽ... dì ấy có vấn đề?”
Lâm Lang gật đầu: “Vậy đúng rồi. Việc Tiểu Mộc cắn người có liên quan đến dì ấy. Bởi vì Tiểu Mộc tận mắt thấy dì Tô bỏ thuốc vào đồ ăn của chủ nhân.”
“Cái gì?” Cả Minh Tùng và Lý Nguyên đều kinh hô.
Đặc biệt là Minh Tùng, lúc đầu anh còn định nhắc bạn đừng tiết lộ chuyện riêng với người lạ.
Nhưng lúc này, anh lại không nhịn được nhìn chằm chằm vào màn hình.
Một lúc sau, anh nghiêm giọng hỏi: “Cô chắc chứ? Nếu vu khống người khác thì có thể bị kiện đấy!”
Tiểu Mộc nghe hiểu, lập tức sủa lên phấn khích: “Gâu gâu!”
Cứ như đang hưởng ứng lời cô vậy.
“Tôi không vu khống ai cả.” Lâm Lang bình thản nói: “Tôi chỉ truyền đạt lại sự thật thông qua tiếng lòng của động vật.”
“Tiểu Mộc nói, nửa tháng trước đã phát hiện dì Tô có dấu hiệu khả nghi. Mỗi lần nấu ăn, dì ấy đều đóng chặt cửa bếp. Làm xong còn đích thân giám sát chủ nhân ăn hết. Lúc đầu Tiểu Mộc không hiểu những hành động đó nghĩa là gì. Cho đến hôm nay, khi nó chạy vào bếp kiếm cây gậy dẫn đường bị ném bừa, nó mới ngửi thấy mùi lạ trong thùng rác. Mùi đó tuyệt đối không giống loại thuốc mà bạn thường uống! Nhận ra điều đó, nó liền lao ra phòng khách tìm bạn. Vừa hay thấy bạn sắp ăn phần đồ ăn mà dì Tô vừa đưa. Nó cố sủa gọi, kéo áo bạn, nhưng bạn lại nghĩ nó phá phách. Bất đắc dĩ, nó đành phải hất đổ thức ăn.”
Lời vừa dứt, cả căn phòng im phăng phắc.
Lý Nguyên và Minh Tùng sững người tại chỗ, đầu óc như bị treo băng.
Chỉ có Tiểu Mộc phấn khích đứng bật dậy, vẫy đuôi điên cuồng, sủa vang: “Gâu gâu gâu!”
"Đúng vậy! Người xấu! Tạp dề nâu!"
"Chủ nhân có nguy hiểm! Nhưng tôi đã bảo vệ chủ nhân!"
Lâm Lang bật cười, giơ ngón tay cái khen ngợi: “Tiểu Mộc thật sự rất giỏi! Là đại anh hùng bảo vệ chủ nhân đấy!”
Tiểu Mộc lập tức ngồi thẳng, ưỡn ngực đầy tự hào.
"Đương nhiên! Tôi là niềm tự hào của gia tộc mà!"
Theo ký ức của nguyên chủ, chó dẫn đường luôn được huấn luyện kỹ lưỡng, chọn lựa rất nghiêm ngặt. Các trung tâm huấn luyện định kỳ sẽ kiểm tra, tái huấn luyện để đảm bảo chúng luôn trong trạng thái làm việc tốt nhất.
Chính sách này đã được thực hiện suốt nhiều năm, chưa từng nghe nói có trường hợp chó dẫn đường tấn công chủ nhân.
Ở đầu màn hình bên kia, Lý Nguyên cũng nhăn trán gãi đầu đầy khó hiểu: “Đúng vậy! Bọn tôi ai cũng thấy bất ngờ cả! Tiểu Mộc là một chú chó săn Golden Retriever rất ưu tú. Nó được bạn tôi nuôi từ bé, mấy năm nay chưa từng xảy ra vấn đề gì. Thế mà sáng nay, khi bạn tôi đang ăn sáng thì Tiểu Mộc bỗng nổi điên! Nó liên tục gầm gừ, kéo giật áo bạn tôi. Cuối cùng thậm chí còn lao vào người anh ấy, suýt nữa thì cắn trúng tay!”
May mà hôm qua anh ngủ lại nhà bạn, nghe tiếng chó sủa dữ dội và tiếng hét thì lập tức chạy xuống kiểm tra.
Chính vì vậy mới kịp thời giữ được Tiểu Mộc. Nếu không, hậu quả thật khó lường!
[Không thể nào, chó dẫn đường được huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc. Dù chủ có đánh nó cũng không phản ứng lại!]
[Là động vật thì cắn người là chuyện bình thường thôi mà?]
[Có gì mà ngạc nhiên? Sai thì phải đánh!]
[Người còn cắn nhau được nữa là chó.]
[Bạn phía trên không hiểu thì nên đọc sách thêm, nói như vậy nghe chẳng khác gì chưa học qua giáo dục.]
[Tỷ lệ chó dẫn đường tấn công người còn thấp hơn tỷ lệ người cắn chó đấy...]
Lý Nguyên thấy luồng bình luận như vậy thì gật đầu lia lịa: “Đúng thật đó!”
Anh vò đầu, lúng túng nói: “Tiểu Mộc thật sự rất ngoan, không bao giờ hung dữ, cũng không sủa người lung tung... Vì vậy tôi mới muốn nhờ chủ livestream có thể giúp tôi xem thử Tiểu Mộc rốt cuộc đang nghĩ gì không? Có phải là có hiểu lầm gì không? Nếu cứ kéo dài thêm... Nó sẽ bị xử lý mất!”
Lý Nguyên vội đồng ý rồi chạy lên lầu.
Một lát sau, anh dìu một người đàn ông dáng gầy, ngồi xuống ghế sofa.
Người này trông văn nhã, khí chất xuất chúng. Tóc tuy dài nhưng được chải chuốt gọn gàng, hoàn toàn đối lập với vẻ bù xù của Lý Nguyên.
Trên người anh có một nét gì đó cổ điển rất đặc biệt.
Dù mắt kính đã vỡ, má còn dán băng cá nhân, nhưng khí chất ấy vẫn khiến người ta không thể rời mắt.
Khiến khán giả trong livestream đồng loạt "thét chói tai".
“Đây là bạn tôi — Minh Tùng, anh ấy là một nghệ sĩ piano.”
Vừa giới thiệu, Lý Nguyên vừa muốn dắt Tiểu Mộc lại gần.
Nhưng có vẻ Tiểu Mộc biết mình đã gây chuyện, nên chỉ ngồi im sau sofa, không dám tiến lên, ánh mắt trốn tránh đầy chột dạ.
Lý Nguyên vội giải thích mọi chuyện. Nghe đến đoạn nhờ người có thể "giao tiếp với thú cưng", khóe môi Minh Tùng không nhịn được co giật.
Anh cho rằng bạn mình chắc còn chưa tỉnh ngủ, nên mới có thể nghĩ ra cách "ngớ ngẩn" đến vậy.
Anh giả vờ định đứng dậy: “Lý Nguyên, Tiểu Mộc sắp bị đưa đi rồi, chúng ta không có thời gian nghe mấy chuyện mê tín vớ vẩn.”
“Minh Tùng, từ từ đã...”
Chưa kịp dứt lời, Tiểu Mộc bất ngờ sủa lên hai tiếng.
Lý Nguyên giật mình, vội che chắn trước mặt bạn mình: “Tiểu Mộc! Mày làm gì đấy!”
Anh tưởng rằng nó lại định tấn công người, nên lập tức quát lên.
Tiểu Mộc lập tức lùi lại, ngồi xuống một cách uể oải, ánh mắt đầy tủi thân. Nó như muốn diễn đạt điều gì đó, rối rắm một lúc rồi lại sủa lên: “Gâu! Gâu gâu!”
[Gì vậy trời? Chẳng lẽ chó dẫn đường thật sự sẽ cắn chủ nhân?]
[Tôi từng thấy chó dẫn đường rồi, không như vậy đâu...]
[Ngoài lề chút, anh nghệ sĩ piano này đẹp trai quá đi! Tim mình bay luôn rồi!]
[Soái chết tôi mất, muốn đổ liền tại chỗ!]
[Tôi vẫn không tin chó dẫn đường sẽ chủ động cắn người, chắc chắn là có hiểu lầm!]
[Hay là... anh nghệ sĩ này ngược đãi chó?]
Bình luận càng lúc càng lệch hướng.
Lâm Lang lặng lẽ quan sát Tiểu Mộc. Một lúc sau, cô ngẩng đầu, vẻ mặt nghi hoặc.
“Không đúng, Tiểu Mộc không phải muốn tấn công bạn.”
Giọng cô nghiêm túc: “Nó đang lo cho bạn. Nó cảm thấy sức khỏe của bạn không tốt, không nên cứ tùy tiện đi lại.”
Minh Tùng không nói gì. Lý Nguyên thì lại gật đầu xác nhận: “Dạo này anh ấy đúng là yếu đi nhiều...”
“Gâu! Gâu gâu!” Tiểu Mộc lại sủa lên.
Lâm Lang nghiêm túc lắng nghe, nhưng càng nghe, sắc mặt cô càng trở nên khó coi.
Ba phút sau, cô ngẩng đầu, ánh mắt rõ ràng.
“Tôi có thể khẳng định, Tiểu Mộc từ đầu đến cuối chưa từng có ý định tấn công bạn. Nhưng trước tiên cho tôi hỏi... Trong nhà hai bạn, có một người phụ nữ thường mặc tạp dề màu nâu đúng không?”
Minh Tùng lập tức quay sang nhìn Lý Nguyên.
“Cậu kể cho người ngoài rồi à?” Anh cau mày hỏi.
Lý Nguyên vội giơ hai tay đầu hàng: “Tôi thề là không có! Livestream mới vừa bắt đầu, tôi chỉ nói Tiểu Mộc cắn người thôi!”
Minh Tùng nghe vậy, không khỏi khẽ nhếch khóe môi.
Dù anh không nhìn thấy biểu cảm bạn mình, nhưng nghe giọng là biết — đúng là anh ấy chưa nói gì quá đáng.
Chẳng lẽ... cô streamer này thật sự có thể hiểu được tiếng chó?
Anh còn đang ngỡ ngàng thì Lý Nguyên đã nói tiếp: “Người mà cô nói... chắc là dì Tô, bảo mẫu của Minh Tùng. Vì anh ấy bị mù sau này nên trong sinh hoạt có nhiều bất tiện. Với lại, anh ấy cần tập trung toàn bộ tinh thần cho việc sáng tác, thường hay quên ăn uống nên mới phải thuê bảo mẫu chăm sóc. Dì Tô mới tới hồi tháng trước, người cũng khá tốt, làm việc siêng năng. Chẳng lẽ... dì ấy có vấn đề?”
Lâm Lang gật đầu: “Vậy đúng rồi. Việc Tiểu Mộc cắn người có liên quan đến dì ấy. Bởi vì Tiểu Mộc tận mắt thấy dì Tô bỏ thuốc vào đồ ăn của chủ nhân.”
“Cái gì?” Cả Minh Tùng và Lý Nguyên đều kinh hô.
Đặc biệt là Minh Tùng, lúc đầu anh còn định nhắc bạn đừng tiết lộ chuyện riêng với người lạ.
Nhưng lúc này, anh lại không nhịn được nhìn chằm chằm vào màn hình.
Một lúc sau, anh nghiêm giọng hỏi: “Cô chắc chứ? Nếu vu khống người khác thì có thể bị kiện đấy!”
Tiểu Mộc nghe hiểu, lập tức sủa lên phấn khích: “Gâu gâu!”
Cứ như đang hưởng ứng lời cô vậy.
“Tôi không vu khống ai cả.” Lâm Lang bình thản nói: “Tôi chỉ truyền đạt lại sự thật thông qua tiếng lòng của động vật.”
“Tiểu Mộc nói, nửa tháng trước đã phát hiện dì Tô có dấu hiệu khả nghi. Mỗi lần nấu ăn, dì ấy đều đóng chặt cửa bếp. Làm xong còn đích thân giám sát chủ nhân ăn hết. Lúc đầu Tiểu Mộc không hiểu những hành động đó nghĩa là gì. Cho đến hôm nay, khi nó chạy vào bếp kiếm cây gậy dẫn đường bị ném bừa, nó mới ngửi thấy mùi lạ trong thùng rác. Mùi đó tuyệt đối không giống loại thuốc mà bạn thường uống! Nhận ra điều đó, nó liền lao ra phòng khách tìm bạn. Vừa hay thấy bạn sắp ăn phần đồ ăn mà dì Tô vừa đưa. Nó cố sủa gọi, kéo áo bạn, nhưng bạn lại nghĩ nó phá phách. Bất đắc dĩ, nó đành phải hất đổ thức ăn.”
Lời vừa dứt, cả căn phòng im phăng phắc.
Lý Nguyên và Minh Tùng sững người tại chỗ, đầu óc như bị treo băng.
Chỉ có Tiểu Mộc phấn khích đứng bật dậy, vẫy đuôi điên cuồng, sủa vang: “Gâu gâu gâu!”
"Đúng vậy! Người xấu! Tạp dề nâu!"
"Chủ nhân có nguy hiểm! Nhưng tôi đã bảo vệ chủ nhân!"
Lâm Lang bật cười, giơ ngón tay cái khen ngợi: “Tiểu Mộc thật sự rất giỏi! Là đại anh hùng bảo vệ chủ nhân đấy!”
Tiểu Mộc lập tức ngồi thẳng, ưỡn ngực đầy tự hào.
"Đương nhiên! Tôi là niềm tự hào của gia tộc mà!"
8
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
