TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Chương 11: Tuân thủ ước định, mèo lưu lạc

Cô Thích luôn cảm thấy mèo của mình không phải kiểu mèo thích gần gũi với con người.

Ít nhất, nó không giống những chú mèo trên mạng – thích cọ cọ, rúc vào lòng chủ, hay được ôm ấp.

Nó nghịch ngợm, thường gây rắc rối.

Nhưng dù vậy, cô vẫn yêu nó.

Dù mèo không hiểu, cũng chẳng đáp lại, cô vẫn yêu nó không cần hồi đáp.

Cho đến hôm nay, cuối cùng cô đã hiểu...

Thì ra, mèo con không phải không yêu bạn – mà là nó không biết phải thể hiện tình cảm ấy như thế nào.

Nó chỉ biết dùng cách riêng để ở bên bạn, cùng bạn chơi đùa.

Trong đầu nó đơn giản lắm, chỉ nghĩ được một cách duy nhất khiến chủ nhân vui vẻ...

Cô Thích đã khóc đến nghẹn lời.

Đừng nói là cô, ngay cả người xem phòng livestream cũng đỏ mắt.

[Trời ơi, nước mắt rơi y như nữ chính trong tiểu thuyết!]

[Sao lại có con mèo đáng yêu vậy chứ!]

[Nó không biết yêu, nhưng lại không muốn vì sự ra đi của mình khiến chủ nhân buồn, nên đã chuẩn bị một lời tạm biệt thật long trọng... Đau lòng quá!]

[Khóc đến nghẹt thở...]

[Đàn mèo lưu lạc này dễ thương quá, địa chỉ ở đâu vậy? Tôi muốn nhận nuôi một con!]

[Tôi cũng sẽ tới ngay!]

Làn đạn vừa an ủi cô Thích, vừa liên tục hỏi địa chỉ khu nhà của cô.

Khiến cô cũng không biết nên khóc tiếp hay cười nữa.

Một lúc lâu sau, cô lau nước mắt, đưa tay ra định thử vuốt ve chú mèo bò sữa.

Nó không tránh né.

Thậm chí còn bắt chước dáng vẻ của Quất Miêu, ngẩng đầu lên, chui qua lòng bàn tay cô, để cô có thể vuốt từ đầu đến tận đuôi.

“Xem ra, mày và Quất Miêu thật sự rất thân thiết.”

Giọng cô Thích khản đặc: “Cảm ơn các em. Nhưng sau này, không cần đến chơi với chị thường xuyên đâu, chị sẽ dần vượt qua nỗi buồn này. Nhưng nếu có dịp, các em có thể đến nhà chị chơi, ăn uống đầy đủ.”

Cô làm người chủ thế này, thật sự không xứng chức.

Đến cả bạn bè của mèo nhà mình mà cô cũng không biết gì.

Đã vậy, thì để cô, người chủ vô dụng này, thay Quất Miêu chăm sóc bạn bè của nó một thời gian vậy.

Không biết nếu Quất Miêu nhìn thấy, liệu nó có vui không...

“Meo! Meo meo!”

Nghe xong lời cô, mèo bò sữa vẫy đuôi thật cao, kêu lên hai tiếng.

Như thể đang cố gắng diễn đạt điều gì đó.

Cô Thích vội nhìn sang Lâm Lang.

“Có phải Quất Miêu từng làm mất một cái thẻ đeo cổ không?” Lâm Lang hỏi.

“Đúng rồi!”

Lâm Lang gật đầu: “Mèo bò sữa nói như vậy để cảm ơn bạn. Đáp lễ lại, nó sẽ giúp bạn mang cái thẻ ấy về.”

Vừa dứt lời, mèo bò sữa đã chạy vụt đi.

Trên gương mặt cô Thích hiện rõ niềm vui sướиɠ không giấu nổi: “Thật sao? Nó thật sự mang về được ư? Đó là cái thẻ đeo cổ đầu tiên tôi mua cho Quất Miêu, còn có ảnh lúc nhỏ của nó nữa!”

Quất Miêu rất thích cái thẻ đó.

Nhưng một lần dắt nó đi dạo, cô lỡ làm mất. Dù đã tìm rất lâu nhưng không thấy.

Cô cứ nghĩ chắc đã bị người ta quét rác mang đi rồi. Không ngờ...

Mèo bò sữa lại nói có thể lấy về?

Cô bảo mình không mong gì cũng là nói dối, bởi vì, đó là kỷ vật duy nhất còn lại của Quất Miêu.

---

Thời gian trôi đi...

Năm phút sau, mèo bò sữa lại tung tăng chạy lên lầu.

Trong miệng nó là chiếc thẻ đeo cổ ấy!

“Meo!” Nó đặt thẻ ở chân cô Thích, thong thả liếʍ móng vuốt: “Meo meo!”

“Giành lại được từ miệng chó đó, suýt hù chết bổn miêu!”

Cô Thích nhặt thẻ lên, hốc mắt lập tức đỏ hoe, nước mắt lại tuôn ra.

Lâm Lang nói đúng lúc: “Cái thẻ này bị một con chó hoang trong khu giấu đi. Trước đó Quất Miêu biết, nhưng nó không dám tự đi lấy về. Mèo bò sữa lần này vì muốn cảm ơn bạn nên mới đặc biệt mang nó trở lại.”

Thế là, cô Thích lại một lần nữa bị xúc động đến không nói nên lời.

Cô chẳng buồn để ý bẩn hay không, ôm chầm lấy mèo bò sữa, không ngừng cảm ơn.

Khu bình luận càng phát cuồng:

[Bảo bối! Aaaa! Con thích bao tải màu gì để mẹ mua luôn cả bao cho con nhé!]

[Không chịu nổi! Mèo ngoan như vậy, hôm nay nhất định phải ôm được một con về!]

[Ngoan quá, từ từ làm mẹ em nhé!]

[Ô ô ô không hổ là "cảnh sát trưởng Mèo Đen", vừa dũng cảm vừa thông minh!]

[Cảnh sát trưởng Mèo Đen vừa quay đầu lại, phòng livestream khán giả đã mặc sẵn váy cưới.]

Ai có thể cưỡng lại một chú mèo vừa thông minh, vừa đáng yêu thế này chứ?

Người xem chậm thì đang lựa đồ dùng cho thú cưng.

Người nhanh thì đã mặc áo khoác chạy ra khỏi nhà.

Cô Thích thật lòng muốn giữ mèo bò sữa lại.

Nhưng sau một hồi giằng co, cô quyết định buông tay.

Bởi cô biết, sẽ có rất nhiều người yêu thương mèo bò sữa hết lòng.

Còn cô, hiện vẫn đang chìm trong nỗi đau mất đi Quất Miêu.

Nếu thật sự nhận nuôi mèo bò sữa, e rằng cô sẽ không thể không dồn hết tình cảm dành cho Quất Miêu lên nó.

Và như thế, là không công bằng với nó.

Vì vậy cô nói: “Bạn nào có ý định nhận nuôi thì nhắn tin cho tôi. Mèo cũng là sinh mệnh, không thể nuôi tùy tiện được. Tôi sẽ tránh những nơi như trại mèo, hoặc những người có xu hướng bạo lực. Trong thời gian này, mấy bé mèo con sẽ ở lại với tôi trước đã.”

Lâm Lang cảm thấy quyết định này rất hợp lý.

Người xem livestream cũng không có ý kiến.

Dù sao thì xã hội hiện giờ, người xấu giả làm người tốt rất nhiều, cảnh giác một chút không bao giờ thừa.

“Giờ tôi phải đi chuẩn bị chỗ ở cho mấy bé mèo.”

Cô Thích lau nước mắt, hít một hơi sâu: “Cảm ơn chủ livestream. Nhờ có bạn mà tôi biết Quất Miêu cũng rất quan tâm tôi. Đối với một người đang trong cơn đau buồn như tôi, điều này chẳng khác nào một liều thuốc an thần.”

Lâm Lang lắc đầu: “Không có gì. Từ ảnh của Quất Miêu, tôi có thể thấy nó từng rất hạnh phúc. Tôi cũng hy vọng bạn sẽ luôn hạnh phúc. Sau này, hãy chăm sóc thật tốt cho bản thân. Quất Miêu thấy vậy, chắc chắn cũng sẽ vui.”

Cô Thích cắn môi, cố gắng kìm nén nước mắt, gật đầu.

---

Sau đó, có rất nhiều người tặng quà ủng hộ, livestream mới tạm dừng.

[Dù chủ livestream không hề nhắc đến chuyện nhận donate, nhưng quà vẫn nhận được nhiều ghê ha!]

[Ganh tị à?]

[U là trời, ghen tị đến mức đập chân rồi đó! Người ta giỏi thì nhận quà cũng đâu có gì sai?]

[Chính xác! Tôi cũng donate nữa nè!]

Khu bình luận tự dưng lại náo loạn.

Lâm Lang chớp mắt, chẳng quá để tâm.

Dù gì mấy hôm nay người tìm cô quá nhiều, cô cũng không thể trả lời từng người được. Muốn nói gì thì cứ nói.

Cô lơ đãng nhìn vào biểu đồ livestream.

Lượng người xem online đã ổn định ở mức 500, thứ hạng cũng vọt lên top 100 của phân khu.

Xem ra hôm nay hiệu quả không tệ.

“Nếu còn ai cần giúp đỡ, có thể bật kết nối trực tiếp với tôi.” Tâm trạng Lâm Lang rất tốt, nụ cười cũng ngọt ngào hơn hẳn: “Tôi sẽ chọn ngẫu nhiên.”

Vừa nói xong, cô bật tính năng kết nối trực tiếp.

Chỉ trong chớp mắt, vô số yêu cầu gửi đến, suýt khiến chiếc máy tính cũ của cô giật đứng.

May mà khôi phục lại rất nhanh.

Cô vội vàng chuyển đến một ID tên là [Nam Cao Giọng Buồn].

Màn hình phân đôi – một người đàn ông đúng là rất “u buồn” hiện ra ở bên kia khung hình.

“Chào bạn livestream, tôi tên là Lý Nguyên.”

Người đàn ông vuốt mái tóc dài ra sau, lộ ra khuôn mặt có chút tang thương.

“Tôi muốn thay mặt bạn mình hỏi... Tại sao chó dẫn đường của cậu ấy... Lại đột nhiên tấn công chính chủ nhân?”

8

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.