TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 13
Chương 13: Một quả trứng lông xù không đáng tin

Tâm tư của mấy tiểu động vật, thật ra đôi khi lại rất dễ đoán.

Ví dụ như bây giờ, dù Minh Tùng không nhìn thấy nét mặt của Tiểu Mộc, chỉ cần nhìn cái đuôi nó đang điên cuồng ve vẩy cũng đủ hiểu, nó đang rất vui.

Biết mình vừa lập được công lớn, nên đắc ý lắm.

Minh Tùng khẽ ngồi xổm xuống, định vươn tay ra xoa đầu Tiểu Mộc.

Thấy thế, Tiểu Mộc nhanh chóng bò đến bên chân anh, ngoan ngoãn đưa cái đầu lông xù dụi vào tay anh.

“Cô gái này nói đúng đấy, Tiểu Mộc là anh hùng lớn.”

Giọng anh nhẹ nhàng: “Là Tiểu Mộc đã bảo vệ ba ba, còn ba ba lại không tin Tiểu Mộc. Ba xin lỗi.”

Tiểu Mộc vội vã lấy đầu dụi dụi vào tay anh, sủa “Gâu gâu!”

"Không trách ba ba đâu! Là do kẻ xấu!"

"Phải mau mau tìm ra người xấu! Nếu không phòng bếp sẽ bị bà ta phá tanh bành mất!"

Lý Nguyên và Minh Tùng dường như cảm nhận được Tiểu Mộc đang cố gắng diễn đạt điều gì đó...

Nhưng khổ nỗi, cả hai lại chẳng hiểu gì.

Thế là lần này, hai người cùng lúc quay đầu nhìn về phía phòng livestream của Lâm Lang.

“Nhìn tôi làm gì? Mau báo cảnh sát rồi đưa người đi bệnh viện kiểm tra thân thể đi!”

Lâm Lang nghiêng đầu, bất đắc dĩ nói: “Sau đó nhớ đi tìm người tên dì Tô kia, bà ta vừa mang theo mớ rác rưởi trong bếp đi mất rồi. Tốt nhất là thu thập thêm bằng chứng phạm tội, vậy mới chắc ăn hơn.”

“A? À! Đúng rồi đúng rồi!”

Lý Nguyên và Minh Tùng lúc này mới sực tỉnh, vội vàng luống cuống gọi cảnh sát.

Nhìn cảnh hai người loạn xạ lên như một mớ bòng bong, Lâm Lang chỉ biết đưa tay ôm trán.

Không hổ là nghệ sĩ, dù là Minh Tùng bị mù, hay Lý Nguyên lành lặn, thì trông cả hai vẫn... có gì đó không ổn lắm.

Bọn họ làm bạn với nhau, chẳng phải là "mơ hồ cộng mơ hồ" sao...

Cô hơi xót xa nhìn về phía Tiểu Mộc.

Chú chó nhỏ vẫn nghiêm chỉnh đứng tại chỗ, ưỡn ngực ngẩng đầu, trông rất oai phong.

“Tiểu Mộc, lát nữa cảnh sát tới, nhớ nhắc hai người kia đừng có nói bậy nghen! Minh Tùng là người bị hại, còn ngươi là người bảo vệ nạn nhân. Nhớ kỹ điều đó, nghe chưa?”

Dù sao thì, nhắc nhở chó dẫn đường vẫn yên tâm hơn chút.

Bởi lẽ tâm tư chó con đơn thuần, điều gì đối với chủ nhân tốt thì chúng sẽ khắc cốt ghi tâm.

So với hai anh nghệ sĩ mơ hồ, thật sự khiến người ta an lòng hơn.

Tiểu Mộc hiển nhiên nghe hiểu lời Lâm Lang, lập tức nghiêm túc sủa hai tiếng: "Yên tâm! Tôi nhất định sẽ bảo vệ ba ba thật tốt!"

Lâm Lang cười, khen nó ngoan.

Sau khi Minh Tùng và Lý Nguyên xác nhận đã báo cảnh sát xong, Lâm Lang mới tắt luồng livestream.

[Cười chết tôi mất, chủ phòng này nói chuyện nhẹ nhàng nhưng đâm cực kỳ sâu cay!]

[Thật ra tôi cũng thấy Tiểu Mộc đáng tin hơn hai anh kia thật...]

[Một con chó mà lo toan cả gia đình, nó quá cực khổ rồi còn gì!]

[Không biết có còn livestream tiếp không nhỉ? Tôi rất tò mò, sao bà bảo mẫu lại làm như vậy?]

[Tôi nghi ngờ là có ý đồ trả thù!]

[Chỉ cần Tiểu Mộc không bị mang đi, không bị xử lý là được rồi...]

Nhìn dòng bình luận cuối, Lâm Lang cũng nhẹ nhàng gật đầu.

“Yên tâm đi, sẽ không đâu.” Giọng cô dịu dàng: “Dì Tô kia biết Minh Tùng không nhìn thấy gì nên từ trước đến nay rất vô tư lộ liễu. Ít nhất trong mắt Tiểu Mộc, khi không có Lý Nguyên ở nhà, bà ta rất lộng hành. Tìm bằng chứng chắc không khó lắm đâu.”

Câu nói vừa dứt, khán giả trong phòng livestream cuối cùng cũng yên tâm.

Mọi người lại tán gẫu một hồi, Lâm Lang đứng dậy đi rót ly trà, sau đó quay lại bật livestream một lần nữa.

“Hôm nay coi thêm một lượt nữa thôi nghen, rồi tôi nghỉ.”

Vừa dứt lời, rất nhiều yêu cầu kết nối luồng gửi tới.

Cô nhắm mắt chọn ngẫu nhiên một người, mở mắt ra thì thấy ID là [Sông Hằng Đánh Răng].

“Bạn có điều gì muốn hỏi?”

Màn hình xuất hiện một cô gái xinh xắn, dịu dàng, đang vẫy tay: “Chào chủ phòng nha! Gọi em là Tiểu Kỳ là được. Đây là bảo bối của em. Viên Viên!”

Cô vừa nói vừa giơ tay lên, trong lòng bàn tay là một con mật túi ngô (sugar glider).

Chỉ là so với những con mật túi đáng yêu, nhỏ nhắn, tai mỏng, mũi nhọn trên mạng thì...

Con này... hơi phì phì.

Mắt nó vẫn to tròn, mũi hồng hồng trông rất dễ thương, nhưng nhìn tổng thể thì...

Có vẻ hơi mập mạp.

Lâm Lang chớp mắt: “Em cho nó ăn gì vậy? Sao nó... ú nu thế?”

Tiểu Kỳ vội vàng giải thích: “Không có! Em nuôi theo chế độ khoa học đàng hoàng, không có cho ăn bậy đâu! Nhưng không hiểu sao, Viên Viên càng ngày càng béo... Vì vậy em mới lên hỏi thử, chủ phòng có biết tại sao không ạ?”

Lâm Lang ngạc nhiên, khoa học mà nuôi ra như thế sao?

Chẳng lẽ là...

“Chít chít! Chít chít!” Viên Viên đột nhiên phát ra tiếng kêu không hài lòng.

Lâm Lang ngẩng lên hỏi: “Em có hay dẫn nó ra ngoài dạo buổi tối không?”

“Dạ có! Trời ơi sao chủ phòng biết vậy luôn á!”

Tiểu Kỳ tròn mắt ngạc nhiên, vừa vuốt ve Viên Viên vừa nói đầy áy náy: “Em làm việc 007 suốt, ban ngày không có thời gian dẫn Viên Viên ra ngoài chơi, chỉ có thể đi dạo ban đêm thôi...”

“Thật sự cảm thấy có lỗi với nó lắm. Người ta nuôi mật túi thì đưa đi công viên, cho nó chơi tự do thoải mái. Còn em thì chỉ dắt Viên Viên đi vòng vòng khu gần nhà, nhiều lắm cũng chỉ tới được quảng trường kế bên...”

[Trước kia tôi nghĩ không ai có thể kéo tôi ra khỏi nhà, cho đến khi tôi nuôi con Samoyed...]

[Haha thiệt luôn, tôi lười thấy bà nhưng vẫn phải dắt boss đi ị mỗi ngày!]

[Tôi đi làm chỉ vì tụi nó, muốn cho tụi nó có nhà rộng mà chạy chơi...]

[Mấy người đối với thú cưng còn hơn cả cha mẹ mình ấy...]

[Ủa sao biết người ta đối với cha mẹ không tốt?]

[Nói như đúng rồi, chưa thấy bạn lo cho cha mẹ cái gì đâu!]

Khu bình luận bắt đầu cãi nhau.

Mà cũng trong lúc đó, không ai để ý, Viên Viên nghe Tiểu Kỳ nói xong thì ánh mắt bỗng chột dạ.

Nó xoay người, cố tránh ánh nhìn của Tiểu Kỳ.

Rồi lại phát ra tiếng “chít chít” như thúc giục.

“Nó đang giục em đó, muốn ra ngoài chơi.” Lâm Lang nhướng mày, buồn cười nói: “Nhưng mà, quanh khu em ở, có phải có cái chợ đêm hay quán ăn vặt gì đó không?”

Tiểu Kỳ sửng sốt: “Có luôn! Trời chủ phòng nói trúng quá, em nghi luôn là có gắn camera theo dõi nhà em!”

Nói rồi cô mở cửa sổ bếp.

Màn hình quay một vòng, dưới lầu cách đó không xa là cả một phố ẩm thực đang đông nghẹt người, tiếng rao hàng, tiếng chảo lửa xèo xèo cùng hương thơm bay lên nức mũi.

Chỉ nhìn qua livestream thôi mà khán giả đã... nuốt nước miếng ròng ròng.

Tiểu Kỳ bỗng cảm thấy lòng bàn tay ướt nhẹp.

Nhìn xuống thì thấy, Viên Viên cũng đang chảy nước miếng tòng tòng!

Thấy vậy, Lâm Lang chỉ biết bật cười bất đắc dĩ.

“Quả nhiên, không trách được sao nó béo thế. Hóa ra mỗi tối đều lén chạy ra ăn vụng!”

8

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.