0 chữ
Chương 10
Chương 10: Sóng Ngầm Tửu Các
Vừa ra khỏi Chấp Sự Điện, Lạc Thần đã gặp Hàn Thiên và Hạ Hạ đang đi tới từ hướng đối diện.
— Lạc Thần, huynh cũng đến đây sao?
Hàn Thiên cười hỏi.
— Ta vừa hoàn thành nhiệm vụ, đang định ra ngoài tìm ít thịt bồi bổ nguyên khí. Hai người đã ăn gì chưa?
Hàn Thiên và Hạ Hạ đồng loạt lắc đầu.
— Huynh đã đột phá luyện khí tầng hai rồi? Quả thật nhanh quá.
Hàn Thiên bất ngờ hỏi.
Lạc Thần gãi đầu cười gượng.
— Chỉ là chút tiểu thành, không đáng nhắc tới.
Hai huynh muội Hàn Thiên và Hạ Hạ nghe vậy, ánh mắt thoáng lộ vẻ u sầu. Bọn họ tu luyện đã lâu mà mãi vẫn chưa thể đột phá luyện khí tầng hai.
Thấy vậy, Lạc Thần liền lên tiếng để xua tan bầu không khí u ám.
— Thôi được rồi, hai người cùng ta xuống phố kiếm chút thịt, hôm nay ta mời.
Hàn Thiên và Hạ Hạ nhìn nhau rồi cùng cười gật đầu. Ba người rảo bước hướng về phố lớn.
Lúc này đã vào buổi chiều, phố lớn trong Hiên Thành người qua lại tấp nập, các quầy hàng bày bán đủ loại dược liệu, vũ khí, yêu thú sống và những món ăn thơm nức. Tiếng rao hàng vang khắp nơi, tạo nên khung cảnh nhộn nhịp, phồn hoa.
Lạc Thần vừa đi vừa hỏi.
— Hai người biết chỗ nào ăn uống vừa ngon vừa đáng giá không?
Hạ Hạ đáp ngay.
— Nghe nói nổi danh nhất Hiên Thành là Thất Tửu Các. Món ăn ngon, rượu ngon, nhưng giá cũng không hề rẻ.
Lạc Thần cười khẽ, khoác vai hai người kéo đi thẳng.
— Không sao, hôm nay ta mời.
Thất Tửu Các tọa lạc tại trung tâm Hiên Thành, là quán rượu cao bảy tầng nổi danh khắp vùng. Bề ngoài, đây là nơi tụ họp của anh hùng hào kiệt, thương nhân phú quý, kẻ quyền thế đến thưởng tửu, ăn mỹ thực, ngắm mỹ nhân. Bên trong, Thất Tửu Các là một thế lực ngầm với tai mắt trải rộng, chuyên mua bán tin tức cơ mật với cái giá không hề rẻ.
Tầng càng cao, quy tắc càng nghiêm, khách vào càng ít. Tầng thứ bảy là cấm địa, chỉ những nhân vật quyền thế bậc nhất mới có tư cách đặt chân tới.
Chủ các là Y Lam Các Chủ – Lam Y Nhiễm, mỹ nữ thần bí, nhan sắc tuyệt trần, quyền uy hiển hách, song ít ai từng thấy mặt thật. Trong Hiên Thành, ai muốn biết bí mật thiên hạ đều phải bước qua cánh cửa Thất Tửu Các.
Chẳng bao lâu, ba người đã đứng trước cửa chính. Lầu các cao bảy tầng, mái ngói cong vυ"t, cửa lớn treo tấm biển đỏ, ba chữ vàng rực uy nghiêm. Người ra kẻ vào tấp nập, tiếng cười nói huyên náo.
Một tiểu nhị vội vàng chạy ra đón, dẫn cả ba lên tầng hai, sắp xếp chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
Vừa ngồi xuống, Lạc Thần tùy ý gọi vài món đặc sản. Trong lúc chờ món, Hàn Thiên hạ giọng nói nhỏ.
— Nghe nói, nơi này không chỉ nổi danh về rượu và mỹ nữ. Những ai muốn tìm tin tức bí mật trong Hiên Thành đều phải đến Thất Tửu Các.
Hạ Hạ tiếp lời.
— Chủ các thần bí vô cùng. Nghe đồn chưa ai từng thấy dung mạo.
Lạc Thần gật đầu, thầm ghi nhớ.
— Hai người sao lại rành mọi chuyện ở đây như vậy? Hai người sống ở đây sao? Lần trước gặp ta chưa có dịp hỏi.
Hàn Thiên và Hạ Hạ lắc đầu.
— Bọn ta đến từ trấn nhỏ phía đông bên ngoài thành. Mấy hôm trước làm nhiệm vụ xong sớm hơn huynh nên có thời gian xuống phố, nghe được không ít chuyện thú vị.
Lạc Thần gật đầu cười.
— Thì ra vậy.
Không lâu sau, món ăn được bày lên. Ba người vừa ăn vừa trò chuyện, bầu không khí vô cùng thoải mái.
Bỗng nghe được giọng nói quen thuộc từ phía xa vọng đến. Ba người nhìn nhau, lập tức đồng loạt nói.
— Giang Quân.
Hạ Hạ phồng má tỏ vẻ tức giận.
— Sao lúc nào cũng gặp phải cái tên đáng ghét đó vậy.
Lạc Thần chấn an.
— Bình tĩnh, thử lén qua xem hắn đang âm mưu việc gì.
Cả ba gật đầu, lén lút tiến đến gần nghe ngóng. Họ nhìn thấy tên béo Giang Quân đang ngồi bệt bên cạnh một thiếu niên, y phục màu bạc, ngồi trên ghế với thần sắc lạnh nhạt, thong thả nhấp trà, không buồn liếc hắn một cái.
Lạc Thần khó hiểu, nói nhỏ với hai người kia.
— Lần trước gặp hắn trên núi, còn khoe khoang là cháu của Giang Gia quyền thế. Sao bây giờ hắn lại khúm núm hèn hạ thế này?
Hàn Thiên và Hạ Hạ lắc đầu.
Hàn Thiên nói nhỏ.
— Xem kỹ y phục kia, giống đệ tử Gia Cát Tông.
Hạ Hạ tiếp lời.
— Tu vi luyện khí tầng bốn, e là thiên tài của Gia Cát Tông rồi.
Lạc Thần thầm nghĩ.
— Nếu hai người họ biết cảnh giới thực của ta, không biết sẽ phản ứng thế nào.
Nghĩ xong liền nói.
— Thôi, chúng ta trở lại bàn tiếp tục ăn. Ở đây để tên đó phát hiện thì phiền phức lắm.
Cả ba vừa định lặng lẽ rời đi thì tên thiếu niên kia lên tiếng.
— Tại sao ta phải giúp cái tên béo nhà ngươi làm một việc cỏn con như vậy? Chỉ là luyện khí tầng một còn đánh không lại, đúng là phế vật.
Tên thiếu niên áo bạc mắng nhiếc Giang Quân. Hắn không dám cãi, chỉ cố cười gượng nói.
— Tên đó không giống luyện khí tầng một bình thường, chắc là có pháp bảo nào đó, mới có thể trong nháy mắt đánh bại bốn người luyện khí tầng hai như vậy.
Tên thiếu niên kia khẽ nhíu mày, ánh mắt thoáng động.
— Pháp bảo? Hừ, cũng có chút lý.
Giang Quân cười nịnh nọt.
— Chỉ cần huynh ra tay giúp ta dạy dỗ hắn một trận, viên Long Châu này xin dâng tặng. Ngoài ra, những gì thu được từ trên người hắn đều là của huynh.
Tên thiếu niên kia ánh mắt lóe sáng, tay vuốt nhẹ chén trà rồi chậm rãi nói.
— Được, nể tình ngươi có thành ý, lần này ta sẽ giúp ngươi cho tên đó một bài học.
Nghe xong, hai mắt Giang Quân sáng rực, bật cười khoái chí.
Ba người Lạc Thần nghe rõ toàn bộ cuộc đối thoại. Sắc mặt Hàn Thiên và Hạ Hạ trở nên tái nhợt, riêng Lạc Thần vẫn thản nhiên.
— Lạc Thần, huynh không thấy sợ sao?
Lạc Thần thản nhiên đáp.
— Sợ hãi không giúp ta giải quyết được vấn đề, chi bằng nghĩ cách đối phó sẽ tốt hơn.
Nói xong, Lạc Thần quay người rời đi. Hàn Thiên và Hạ Hạ liếc nhìn đám người kia thêm một lần rồi vội vàng theo sau.
Cám ơn các bạn đã đọc!
— Lạc Thần, huynh cũng đến đây sao?
Hàn Thiên cười hỏi.
— Ta vừa hoàn thành nhiệm vụ, đang định ra ngoài tìm ít thịt bồi bổ nguyên khí. Hai người đã ăn gì chưa?
Hàn Thiên và Hạ Hạ đồng loạt lắc đầu.
— Huynh đã đột phá luyện khí tầng hai rồi? Quả thật nhanh quá.
Hàn Thiên bất ngờ hỏi.
Lạc Thần gãi đầu cười gượng.
— Chỉ là chút tiểu thành, không đáng nhắc tới.
Hai huynh muội Hàn Thiên và Hạ Hạ nghe vậy, ánh mắt thoáng lộ vẻ u sầu. Bọn họ tu luyện đã lâu mà mãi vẫn chưa thể đột phá luyện khí tầng hai.
Thấy vậy, Lạc Thần liền lên tiếng để xua tan bầu không khí u ám.
— Thôi được rồi, hai người cùng ta xuống phố kiếm chút thịt, hôm nay ta mời.
Hàn Thiên và Hạ Hạ nhìn nhau rồi cùng cười gật đầu. Ba người rảo bước hướng về phố lớn.
Lạc Thần vừa đi vừa hỏi.
— Hai người biết chỗ nào ăn uống vừa ngon vừa đáng giá không?
Hạ Hạ đáp ngay.
— Nghe nói nổi danh nhất Hiên Thành là Thất Tửu Các. Món ăn ngon, rượu ngon, nhưng giá cũng không hề rẻ.
Lạc Thần cười khẽ, khoác vai hai người kéo đi thẳng.
— Không sao, hôm nay ta mời.
Thất Tửu Các tọa lạc tại trung tâm Hiên Thành, là quán rượu cao bảy tầng nổi danh khắp vùng. Bề ngoài, đây là nơi tụ họp của anh hùng hào kiệt, thương nhân phú quý, kẻ quyền thế đến thưởng tửu, ăn mỹ thực, ngắm mỹ nhân. Bên trong, Thất Tửu Các là một thế lực ngầm với tai mắt trải rộng, chuyên mua bán tin tức cơ mật với cái giá không hề rẻ.
Chủ các là Y Lam Các Chủ – Lam Y Nhiễm, mỹ nữ thần bí, nhan sắc tuyệt trần, quyền uy hiển hách, song ít ai từng thấy mặt thật. Trong Hiên Thành, ai muốn biết bí mật thiên hạ đều phải bước qua cánh cửa Thất Tửu Các.
Chẳng bao lâu, ba người đã đứng trước cửa chính. Lầu các cao bảy tầng, mái ngói cong vυ"t, cửa lớn treo tấm biển đỏ, ba chữ vàng rực uy nghiêm. Người ra kẻ vào tấp nập, tiếng cười nói huyên náo.
Một tiểu nhị vội vàng chạy ra đón, dẫn cả ba lên tầng hai, sắp xếp chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
Vừa ngồi xuống, Lạc Thần tùy ý gọi vài món đặc sản. Trong lúc chờ món, Hàn Thiên hạ giọng nói nhỏ.
— Nghe nói, nơi này không chỉ nổi danh về rượu và mỹ nữ. Những ai muốn tìm tin tức bí mật trong Hiên Thành đều phải đến Thất Tửu Các.
— Chủ các thần bí vô cùng. Nghe đồn chưa ai từng thấy dung mạo.
Lạc Thần gật đầu, thầm ghi nhớ.
— Hai người sao lại rành mọi chuyện ở đây như vậy? Hai người sống ở đây sao? Lần trước gặp ta chưa có dịp hỏi.
Hàn Thiên và Hạ Hạ lắc đầu.
— Bọn ta đến từ trấn nhỏ phía đông bên ngoài thành. Mấy hôm trước làm nhiệm vụ xong sớm hơn huynh nên có thời gian xuống phố, nghe được không ít chuyện thú vị.
Lạc Thần gật đầu cười.
— Thì ra vậy.
Không lâu sau, món ăn được bày lên. Ba người vừa ăn vừa trò chuyện, bầu không khí vô cùng thoải mái.
Bỗng nghe được giọng nói quen thuộc từ phía xa vọng đến. Ba người nhìn nhau, lập tức đồng loạt nói.
— Giang Quân.
Hạ Hạ phồng má tỏ vẻ tức giận.
— Sao lúc nào cũng gặp phải cái tên đáng ghét đó vậy.
Lạc Thần chấn an.
— Bình tĩnh, thử lén qua xem hắn đang âm mưu việc gì.
Cả ba gật đầu, lén lút tiến đến gần nghe ngóng. Họ nhìn thấy tên béo Giang Quân đang ngồi bệt bên cạnh một thiếu niên, y phục màu bạc, ngồi trên ghế với thần sắc lạnh nhạt, thong thả nhấp trà, không buồn liếc hắn một cái.
Lạc Thần khó hiểu, nói nhỏ với hai người kia.
— Lần trước gặp hắn trên núi, còn khoe khoang là cháu của Giang Gia quyền thế. Sao bây giờ hắn lại khúm núm hèn hạ thế này?
Hàn Thiên và Hạ Hạ lắc đầu.
Hàn Thiên nói nhỏ.
— Xem kỹ y phục kia, giống đệ tử Gia Cát Tông.
Hạ Hạ tiếp lời.
— Tu vi luyện khí tầng bốn, e là thiên tài của Gia Cát Tông rồi.
Lạc Thần thầm nghĩ.
— Nếu hai người họ biết cảnh giới thực của ta, không biết sẽ phản ứng thế nào.
Nghĩ xong liền nói.
— Thôi, chúng ta trở lại bàn tiếp tục ăn. Ở đây để tên đó phát hiện thì phiền phức lắm.
Cả ba vừa định lặng lẽ rời đi thì tên thiếu niên kia lên tiếng.
— Tại sao ta phải giúp cái tên béo nhà ngươi làm một việc cỏn con như vậy? Chỉ là luyện khí tầng một còn đánh không lại, đúng là phế vật.
Tên thiếu niên áo bạc mắng nhiếc Giang Quân. Hắn không dám cãi, chỉ cố cười gượng nói.
— Tên đó không giống luyện khí tầng một bình thường, chắc là có pháp bảo nào đó, mới có thể trong nháy mắt đánh bại bốn người luyện khí tầng hai như vậy.
Tên thiếu niên kia khẽ nhíu mày, ánh mắt thoáng động.
— Pháp bảo? Hừ, cũng có chút lý.
Giang Quân cười nịnh nọt.
— Chỉ cần huynh ra tay giúp ta dạy dỗ hắn một trận, viên Long Châu này xin dâng tặng. Ngoài ra, những gì thu được từ trên người hắn đều là của huynh.
Tên thiếu niên kia ánh mắt lóe sáng, tay vuốt nhẹ chén trà rồi chậm rãi nói.
— Được, nể tình ngươi có thành ý, lần này ta sẽ giúp ngươi cho tên đó một bài học.
Nghe xong, hai mắt Giang Quân sáng rực, bật cười khoái chí.
Ba người Lạc Thần nghe rõ toàn bộ cuộc đối thoại. Sắc mặt Hàn Thiên và Hạ Hạ trở nên tái nhợt, riêng Lạc Thần vẫn thản nhiên.
— Lạc Thần, huynh không thấy sợ sao?
Lạc Thần thản nhiên đáp.
— Sợ hãi không giúp ta giải quyết được vấn đề, chi bằng nghĩ cách đối phó sẽ tốt hơn.
Nói xong, Lạc Thần quay người rời đi. Hàn Thiên và Hạ Hạ liếc nhìn đám người kia thêm một lần rồi vội vàng theo sau.
Cám ơn các bạn đã đọc!
4
0
3 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
