TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Chương 9: Hoàn Thành Nhiệm Vụ

Quay lại thời điểm hiện tại.

Thêm một ngày nữa trôi qua.

Sau khi vận công theo chỉ dẫn khắc trên vách đá, trung điền trong l*иg ngực dần lắng xuống, hỗn nguyên khí cuồn cuộn cũng yên tĩnh trở lại, nội lực tăng lên rõ rệt.

Đan điền vẫn dừng ở Luyện Khí tầng năm, nhưng lớp phong ấn đã lặng lẽ tan vỡ một phần, để lộ khí tức Luyện Khí tầng hai ra ngoài.

Lạc Thần đứng dậy, nhìn lướt qua tất cả hang động một lần nữa. Sau đó cậu bước đến trước bộ hài cốt, chắp tay cúi đầu tạ lễ.

— Đa tạ tiền bối. Ân duyên này cả đời không quên. Thứ lỗi cho vãn bối thất lễ, không biết cao danh quý tánh của ngài.

Hành lễ xong, Lạc Thần men theo vách đá, leo lên trên. Khoảng một khắc sau, cậu đã ra khỏi hang. Ánh sáng chói chang khiến cậu phải nheo mắt, vì đã ở trong bóng tối suốt hai ngày.

Một mùi hôi nồng nặc xộc thẳng vào mũi khiến Lạc Thần nhíu mày, theo phản xạ đưa tay bịt mũi. Nhìn lại thân thể đầy vết đen ngòm, mồ hôi ướt đẫm, sắc mặt lập tức cứng lại.

— Phải mau chóng tìm nơi tắm rửa.

Nói xong, cậu lập tức tìm đến con suối gần đó, lao mình xuống nước. Đang ngâm mình trong làn nước mát, cậu chợt nhớ ra.

— Không xong rồi. Chẳng biết đã mấy ngày trôi qua. Nếu không mau hoàn thành nhiệm vụ, chưa kịp nhận linh thạch đã bị phạt rồi.

Lạc Thần thầm sốt ruột. Tắm rửa xong, cậu vội vã bước vào rừng, săn thêm vài con lợn rừng lấy nanh, tiện tay hạ gục thêm mấy con đà điểu sắt và sói hai đầu. Những yêu thú cấp một đối với cậu giờ đây chẳng khác gì đám gia súc trong chuồng.

Chớp mắt đã qua hai canh giờ, Lạc Thần vác theo một bao tải to, từng bước vững vàng quay về tông môn. Ánh chiều đỏ rực phủ lên bóng dáng cậu, con đường trở về sáng lấp lánh như được dát vàng.

Tại Chấp Sự Điện của Ngự Long Tông, nữ chấp sự đang đứng trước cửa, sắc mặt lộ vẻ lo lắng.

— Đã ba ngày rồi, vì sao hắn vẫn chưa quay lại?

Lão nhân sau quầy gỗ khẽ nhấp một ngụm rượu, khóe môi nhếch lên đầy giễu cợt.

— Ngươi lo cho hắn sao?

Nữ chấp sự hất nhẹ cằm, cố giữ vẻ lãnh đạm, đi vòng ra sau quầy gỗ nói.

— Ta chỉ nghĩ, nếu hắn xảy ra chuyện, sợ Ngự Long Tông khó gánh nổi hậu quả với lão quái vật kia.

Lão nhân khẽ cười, lắc đầu.

— Hừ, không cần bận tâm. Tiểu tử ấy không chết dễ vậy đâu. Mà ngươi đã chuẩn bị nhiệm vụ mới xong chưa? Hai khắc nữa sẽ phát xuống. Dù tiểu tử đó có trở về chậm trễ cũng phải phạt theo môn quy, không thiên vị.

— Đã thu xếp xong.

Nữ chấp sự đáp lời, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn ra ngoài như mong chờ điều gì.

Chưa đầy một khắc sau, cửa Chấp Sự Điện bị đẩy mạnh. Lạc Thần bước vào, chưa thấy mặt đã cất tiếng.

— Tiền bối, ta đã trở về, muốn nộp nhiệm vụ.

Nữ chấp sự khẽ nép mình sau bức vách, lặng lẽ thở phào.

— Cuối cùng cũng về rồi.

Cô thoáng sững người.

— Đã đột phá Luyện Khí tầng hai.

Lạc Thần ném mạnh bao tải lên quầy, bên trong đầy ắp vật phẩm yêu cầu. Số lượng vật phẩm thu về vượt xa chỉ tiêu gấp mười lần. Lão nhân và nữ chấp sự đều không giấu nổi bất ngờ.

Lão nhân khẽ chau mày.

— Tên tiểu tử nhà ngươi, vào tông môn không có phép tắc. Xưng hô không có trên dưới.

Lạc Thần vội vàng cúi người, tỏ vẻ kính cẩn.

— Tiền bối thứ lỗi, xin cho vãn bối được thỉnh đại danh.

Lão nhân nhấp thêm một ngụm rượu, vuốt chòm râu dài, mắt nhắm hờ, cao giọng đáp.

— Ta là Lý Thanh Dật, chấp sự trưởng của Chấp Sự Điện.

Lạc Thần cười xòa, tỏ vẻ thân thiện.

— Lý tiền bối, ta thất lễ rồi. Nay xin nộp nhiệm vụ.

Lý Thanh Dật hé mắt, liếc qua bao tải đầy vật phẩm, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt đầy nghi hoặc.

— Tiểu tử, ngươi bằng cách nào thu được nhiều như vậy? Có phải trộm cướp của người khác? Thân thể ngươi chẳng giống người vừa vất vả trở về chút nào.

Lạc Thần vội xua tay.

— Tiền bối hiểu lầm! Từ nhỏ ta đã theo gia gia luyện tập trong rừng, đánh yêu thú là việc thường ngày. Lần này may mắn gặp được nhiều, tiện tay hạ thêm vài con thôi.

Nữ chấp sự phía sau nghe vậy không khỏi ngạc nhiên.

— Tiện tay? Dù là yêu thú cấp một, cũng không thể dễ như vậy.

Lý Thanh Dật gật gù, nhìn Lạc Thần từ đầu đến chân.

— Hừ, cháu của lão quái vật kia cũng có chút bản lĩnh. Ta tạm tin ngươi lần này.

Lạc Thần cười khổ.

— Ta nào dám qua mặt tiền bối.

Lý Thanh Dật phất tay, lấy ra túi linh thạch và thảo dược, thuận tay thưởng thêm cho cậu không ít.

— Ngươi hoàn thành vượt chỉ tiêu, đây là phần thưởng thêm. Lần sau nhớ đúng giờ, đừng để ta phải phạt theo môn quy.

— Đa tạ Lý tiền bối.

Nhận xong phần thưởng, Lạc Thần vui vẻ rời khỏi Chấp Sự Điện. Vừa đi được mấy bước, cậu liền gặp Hàn Thiên và Hạ Hạ đang đi tới.

Cám ơn các bạn đã đọc!

4

0

3 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.