0 chữ
Chương 88
Chương 88
"Lê Lê, vào ăn cơm thôi cháu." Bà lão ở trong nhà gọi.
"Tiểu Lê, bà ngoại con gọi con vào ăn cơm rồi, mau vào đi." Người phụ nữ trung niên cười khà khà nói.
Ôn Lê mở mắt, cầm quạt nan đứng dậy khỏi ghế bập bênh, nhìn người phụ nữ trung niên đang nằm sấp trên bờ tường.
Ôn Lê mặc một chiếc áo phông cộc tay đơn giản, cánh tay trắng muốt lộ ra ngoài, phát sáng dưới ánh nắng mặt trời, bên dưới mặc chiếc quần dài lụa lạnh in hoa văn mười tệ mua ở chợ mà bà ngoại đã mua.
Một bộ trang phục quê mùa, nhưng mặc trên người Ôn Lê lại đẹp hơn cả hàng hiệu.
Cô nhìn người phụ nữ trung niên, nhẹ nhàng khẽ cử động các cơ trên mặt, từ từ nở một nụ cười nhạt với người phụ nữ.
"Ngoan thật, đẹp thật, nhìn là biết số làm phu nhân nhà giàu, mau vào ăn cơm đi con, thím cũng về nhà ăn cơm đây." Người phụ nữ trung niên cười rồi quay người bước đi.
Ôn Lê vào nhà, xới sẵn hai bát cơm rồi ngồi xuống.
Bà lão bưng món cuối cùng ra đặt trước mặt Ôn Lê, ngồi xuống rồi lại đẩy mấy món về phía Ôn Lê.
"Mau ăn đi cháu, toàn món cháu thích ăn đấy."
Bà lão không ngừng gắp thức ăn cho Ôn Lê, quên cả mình ăn, đôi mắt hiền từ không nỡ rời khỏi khuôn mặt Ôn Lê.
Đợi Ôn Lê ăn gần xong, bà lão mới hỏi nỗi lo trong lòng: "Lê Lê, sắc mặt cháu sao bà ngoại nhìn thấy còn tệ hơn trước, cháu nói thật với bà ngoại đi, bệnh có nặng không?"
Ôn Lê: "Trước đây cháu thức khuya nhiều, có chút bệnh đau đầu thôi. Uống thuốc thêm một thời gian, chú ý giờ giấc là không sao đâu, bà yên tâm đi."
Bà lão thở phào nhẹ nhõm: "Thế thì tốt rồi. Sau này không được thức khuya nữa nhé cháu, còn nhỏ tuổi thế này, cơ thể sao có thể hành hạ như vậy. Cháu không biết hôm đó cháu mặt trắng bợt trở về, làm bà ngoại sợ chết khϊếp. Sau đó lại còn thỉnh thoảng đau đầu, có mấy lần suýt ngất, bà ngoại thời gian đó không ngủ được một giấc ngon lành nào."
"Mấy năm trước cứ đến hè là cháu lại chạy đi, đến khi khai giảng cũng không thấy về. Hè năm nay cứ ở nhà đi, dưỡng cho cơ thể khỏe mạnh."
Bà lão lẩm bẩm, không quên gắp thức ăn cho Ôn Lê: "Mau ăn nhiều vào, nhìn cháu gầy đi kìa, mai bà ngoại làm thịt một con gà cho cháu."
Hai tháng nghỉ hè mà ở nhà hoàn toàn làm ông chủ phó mặc mọi chuyện là điều không thể. Không nói gì khác, giải vô địch quyền Anh hàng năm sắp diễn ra ở S Châu cô không thể vắng mặt.
Ôn Lê dự định ba tuần nữa sẽ đến S Châu tham gia giải quyền Anh, những việc khác tạm gác lại.
Tuy nhiên, một cuộc điện thoại của Giang Ứng Bạch khiến cô phải rút ngắn hành trình.
Ôn Lê: "Cậu nói S Châu sẽ đấu giá?"
"Thống đốc tuần trước chết trong cuộc bạo loạn, nhậm chức chưa đầy ba tuần, đã là người thứ… tôi đếm xem nào." Giang Ứng Bạch không đếm ra.
"Chính quyền địa phương đã bỏ cuộc rồi, hai ngày trước tuyên bố quyết định sẽ đưa châu này ra đấu giá. Bây giờ nó là châu hoang dã đấy, thế nào, có ý định kiếm thêm một châu nữa để chơi không? Tuy S Châu hỗn loạn nhưng mỏ khoáng thì nhiều."
Ôn Lê cười: "Tôi chỉ thích chỗ loạn thôi."
Ôn Lê ở nhà nhàn nhã tự tại.
Bên này, nhà họ Ôn đang chuẩn bị một bữa tiệc lớn.
Đại thiếu gia nhà họ Ôn, Ôn Minh, sẽ về nước. Tuổi cũng không còn nhỏ, đã đến lúc vào công ty làm quen công việc. Ôn Bách Tường đợi sau khi mình nghỉ hưu sẽ để Ôn Minh tiếp quản công ty.
Thế là ông ta chuẩn bị tổ chức một bữa tiệc tiếp đón cho Ôn Minh, để Ôn Minh làm quen với những nhân vật trong giới kinh doanh, sau này đều sẽ là những người cần giao thiệp.
"Tiểu Lê đã về Minh Thành rồi, có cần thông báo cho con bé không?" Lâm Vân với tâm tư nhỏ nhặt nói.
Ôn Bách Tường do dự.
Ban đầu ông ta sắp xếp Ôn Lê vào trường cấp ba Lục Trung chứ không phải Nhất Trung, thực ra là không muốn người khác biết ông ta còn có một cô con gái là Ôn Lê.
"Tiểu Lê, bà ngoại con gọi con vào ăn cơm rồi, mau vào đi." Người phụ nữ trung niên cười khà khà nói.
Ôn Lê mở mắt, cầm quạt nan đứng dậy khỏi ghế bập bênh, nhìn người phụ nữ trung niên đang nằm sấp trên bờ tường.
Ôn Lê mặc một chiếc áo phông cộc tay đơn giản, cánh tay trắng muốt lộ ra ngoài, phát sáng dưới ánh nắng mặt trời, bên dưới mặc chiếc quần dài lụa lạnh in hoa văn mười tệ mua ở chợ mà bà ngoại đã mua.
Một bộ trang phục quê mùa, nhưng mặc trên người Ôn Lê lại đẹp hơn cả hàng hiệu.
Cô nhìn người phụ nữ trung niên, nhẹ nhàng khẽ cử động các cơ trên mặt, từ từ nở một nụ cười nhạt với người phụ nữ.
"Ngoan thật, đẹp thật, nhìn là biết số làm phu nhân nhà giàu, mau vào ăn cơm đi con, thím cũng về nhà ăn cơm đây." Người phụ nữ trung niên cười rồi quay người bước đi.
Bà lão bưng món cuối cùng ra đặt trước mặt Ôn Lê, ngồi xuống rồi lại đẩy mấy món về phía Ôn Lê.
"Mau ăn đi cháu, toàn món cháu thích ăn đấy."
Bà lão không ngừng gắp thức ăn cho Ôn Lê, quên cả mình ăn, đôi mắt hiền từ không nỡ rời khỏi khuôn mặt Ôn Lê.
Đợi Ôn Lê ăn gần xong, bà lão mới hỏi nỗi lo trong lòng: "Lê Lê, sắc mặt cháu sao bà ngoại nhìn thấy còn tệ hơn trước, cháu nói thật với bà ngoại đi, bệnh có nặng không?"
Ôn Lê: "Trước đây cháu thức khuya nhiều, có chút bệnh đau đầu thôi. Uống thuốc thêm một thời gian, chú ý giờ giấc là không sao đâu, bà yên tâm đi."
Bà lão thở phào nhẹ nhõm: "Thế thì tốt rồi. Sau này không được thức khuya nữa nhé cháu, còn nhỏ tuổi thế này, cơ thể sao có thể hành hạ như vậy. Cháu không biết hôm đó cháu mặt trắng bợt trở về, làm bà ngoại sợ chết khϊếp. Sau đó lại còn thỉnh thoảng đau đầu, có mấy lần suýt ngất, bà ngoại thời gian đó không ngủ được một giấc ngon lành nào."
Bà lão lẩm bẩm, không quên gắp thức ăn cho Ôn Lê: "Mau ăn nhiều vào, nhìn cháu gầy đi kìa, mai bà ngoại làm thịt một con gà cho cháu."
Hai tháng nghỉ hè mà ở nhà hoàn toàn làm ông chủ phó mặc mọi chuyện là điều không thể. Không nói gì khác, giải vô địch quyền Anh hàng năm sắp diễn ra ở S Châu cô không thể vắng mặt.
Ôn Lê dự định ba tuần nữa sẽ đến S Châu tham gia giải quyền Anh, những việc khác tạm gác lại.
Tuy nhiên, một cuộc điện thoại của Giang Ứng Bạch khiến cô phải rút ngắn hành trình.
Ôn Lê: "Cậu nói S Châu sẽ đấu giá?"
"Thống đốc tuần trước chết trong cuộc bạo loạn, nhậm chức chưa đầy ba tuần, đã là người thứ… tôi đếm xem nào." Giang Ứng Bạch không đếm ra.
Ôn Lê cười: "Tôi chỉ thích chỗ loạn thôi."
Ôn Lê ở nhà nhàn nhã tự tại.
Bên này, nhà họ Ôn đang chuẩn bị một bữa tiệc lớn.
Đại thiếu gia nhà họ Ôn, Ôn Minh, sẽ về nước. Tuổi cũng không còn nhỏ, đã đến lúc vào công ty làm quen công việc. Ôn Bách Tường đợi sau khi mình nghỉ hưu sẽ để Ôn Minh tiếp quản công ty.
Thế là ông ta chuẩn bị tổ chức một bữa tiệc tiếp đón cho Ôn Minh, để Ôn Minh làm quen với những nhân vật trong giới kinh doanh, sau này đều sẽ là những người cần giao thiệp.
"Tiểu Lê đã về Minh Thành rồi, có cần thông báo cho con bé không?" Lâm Vân với tâm tư nhỏ nhặt nói.
Ôn Bách Tường do dự.
Ban đầu ông ta sắp xếp Ôn Lê vào trường cấp ba Lục Trung chứ không phải Nhất Trung, thực ra là không muốn người khác biết ông ta còn có một cô con gái là Ôn Lê.
0
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
