0 chữ
Chương 89
Chương 89
Nếu Ôn Lê xuất hiện vào ngày hôm đó, chắc chắn sẽ không tránh khỏi lời ra tiếng vào.
Nhưng bữa tiệc này là tổ chức cho Ôn Minh, Ôn Lê là em gái còn chưa gặp người anh trai này. Từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng tham gia những dịp như thế này. Cứ thế loại bỏ cô ra ngoài, ông ta là cha, trong lòng không đành.
Lâm Vân: "Đừng nói tôi nhiều lời, với tính cách của Ôn Lê, trên bữa tiệc không chừng sẽ gây ra chuyện gì. Những người đến hôm đó đều là những nhân vật có tai có mặt. Cô ta làm việc vốn không biết chừng mực, nếu gây ra trò cười, mọi người chỉ cười rồi thôi thì không sao, nhưng nếu ảnh hưởng đến công ty thì không phải chuyện nhỏ đâu."
Ôn Bách Tường nghĩ đến tính khí của Ôn Lê và những việc cô đã làm trong thời gian gần đây, suy đi tính lại, cuối cùng đồng ý với đề nghị của Lâm Vân.
Sau khi Ôn Bách Tường lên lầu.
Ôn Tâm nói với mẹ: "Mẹ, tại sao không cho cô ta tham gia? Để cô ta mất mặt tại bữa tiệc không phải tốt hơn sao? Có lẽ lần này sẽ bị cha đuổi ra khỏi nhà luôn đó?"
Lâm Vân: "Nếu con nhỏ thật sự ngu ngốc đến mức gây chuyện tại bữa tiệc và bị cha con đuổi đi thì tất nhiên là tốt. Nhưng nếu không thì sao? Với nhan sắc của nó, con nghĩ ngày đó có cơ hội cho con thể hiện không? Hơn nữa, mẹ không muốn người khác biết nhà họ Ôn còn có một nhị tiểu thư không thể đưa ra mặt, như vậy là mất mặt cả nhà họ Ôn chúng ta."
Vài ngày sau.
Ôn Lê đang ở nhà thì nhận được điện thoại của Tống Bá Nghiêm.
"Bạn học Ôn, cháu đang ở Minh Thành phải không? Vậy ngày mai bữa tiệc tẩy trần của nhà cháu cháu có tham dự không? Nếu cháu tham dự thì tôi sẽ dẫn Tri Nhàn đến góp vui."
Ôn Lê nằm trên ghế bập bênh, khẽ nhướn mày, giọng điệu lười nhác: "Tẩy trần?"
Tống Bá Nghiêm khó hiểu: "Cháu không biết sao? Con trai trưởng nhà họ Ôn, Ôn Minh, tức là anh trai cháu, đã về nước rồi."
Ôn Lê cúp điện thoại ngồi dậy, nhìn Hắc Tướng Quân đang gặm xương lớn dưới đất, tay cầm quạt nan nói: "Ngày mai dẫn mày đi ăn đại tiệc."
…
Trong văn phòng Chủ tịch của Tập đoàn Lục Thị.
Lục Tây Kiêu ngồi ở bàn làm việc với bộ vest chỉnh tề, lật xem bản kế hoạch trong tay. Gương mặt anh vẫn còn tái nhợt vì vừa phẫu thuật không lâu, trông càng thêm lạnh lùng khiến người khác không dám lại gần.
Anh vừa làm việc vừa nói: "Dự án phát triển khu Tây Thành để Tử Thừa toàn quyền phụ trách, bảo cậu ấy nhanh chóng triển khai kế hoạch, tối nay thông báo cho cậu ấy về cuộc họp video."
Lục Kỳ: "Thiếu gia Tử Thừa tối nay sẽ đến nhà họ Ôn dự tiệc, ngài xem thời gian họp có cần điều chỉnh không, hay là…"
Lục Tây Kiêu ngước mắt: "Nhà họ Ôn nào?"
"Chính là…"
Lục Kỳ không biết là do bản thân anh ta hay câu hỏi của Lục Tây Kiêu dễ khiến anh ta suy diễn quá mức. Dù sao thì nếu là trước đây, Ngũ gia tuyệt nhiên sẽ không hỏi thêm câu này, đến nỗi anh ta trả lời một câu: "Chính là nhà họ Ôn mà ngài nghĩ đến."
"?" Lục Tây Kiêu nhìn anh ta: "Tôi nghĩ gì?"
Lục Kỳ đối diện với đôi mắt không chút hơi ấm đó, co rụt cổ lại, vội vàng nói: "Không… không nghĩ gì ạ. Tôi nói là nhà của Ôn tiểu thư."
Sau câu hỏi của Lục Tây Kiêu, Lục Kỳ vốn có tư duy dễ lạc đề nên anh ta hoàn toàn không nhớ đến người tên Ôn Bách Tường mà trực tiếp gọi tên Ôn Lê. Sau khi nhận ra mình lại lỡ lời, anh ta thầm mắng mình ngu ngốc.
Thế là, như để che giấu sự ngu ngốc vừa rồi của mình, anh ta liền chuyển hướng chú ý: "Ôn Minh, đại thiếu gia nhà họ Ôn, đã về nước ngày hôm qua. Thiếu gia Tử Thừa có chút giao tình với cậu ta, lần này tham dự tiệc chỉ đại diện cho cá nhân cậu ấy, không liên quan đến nhà họ Lục."
Lục Tây Kiêu nhìn chằm chằm Lục Kỳ, nhưng ánh mắt lại như xuyên qua anh ta, không biết đang nghĩ gì. Một lát sau, ánh mắt anh quay về bản kế hoạch trong tay, không nói gì thêm.
Nhưng bữa tiệc này là tổ chức cho Ôn Minh, Ôn Lê là em gái còn chưa gặp người anh trai này. Từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng tham gia những dịp như thế này. Cứ thế loại bỏ cô ra ngoài, ông ta là cha, trong lòng không đành.
Lâm Vân: "Đừng nói tôi nhiều lời, với tính cách của Ôn Lê, trên bữa tiệc không chừng sẽ gây ra chuyện gì. Những người đến hôm đó đều là những nhân vật có tai có mặt. Cô ta làm việc vốn không biết chừng mực, nếu gây ra trò cười, mọi người chỉ cười rồi thôi thì không sao, nhưng nếu ảnh hưởng đến công ty thì không phải chuyện nhỏ đâu."
Ôn Bách Tường nghĩ đến tính khí của Ôn Lê và những việc cô đã làm trong thời gian gần đây, suy đi tính lại, cuối cùng đồng ý với đề nghị của Lâm Vân.
Ôn Tâm nói với mẹ: "Mẹ, tại sao không cho cô ta tham gia? Để cô ta mất mặt tại bữa tiệc không phải tốt hơn sao? Có lẽ lần này sẽ bị cha đuổi ra khỏi nhà luôn đó?"
Lâm Vân: "Nếu con nhỏ thật sự ngu ngốc đến mức gây chuyện tại bữa tiệc và bị cha con đuổi đi thì tất nhiên là tốt. Nhưng nếu không thì sao? Với nhan sắc của nó, con nghĩ ngày đó có cơ hội cho con thể hiện không? Hơn nữa, mẹ không muốn người khác biết nhà họ Ôn còn có một nhị tiểu thư không thể đưa ra mặt, như vậy là mất mặt cả nhà họ Ôn chúng ta."
Vài ngày sau.
Ôn Lê đang ở nhà thì nhận được điện thoại của Tống Bá Nghiêm.
"Bạn học Ôn, cháu đang ở Minh Thành phải không? Vậy ngày mai bữa tiệc tẩy trần của nhà cháu cháu có tham dự không? Nếu cháu tham dự thì tôi sẽ dẫn Tri Nhàn đến góp vui."
Tống Bá Nghiêm khó hiểu: "Cháu không biết sao? Con trai trưởng nhà họ Ôn, Ôn Minh, tức là anh trai cháu, đã về nước rồi."
Ôn Lê cúp điện thoại ngồi dậy, nhìn Hắc Tướng Quân đang gặm xương lớn dưới đất, tay cầm quạt nan nói: "Ngày mai dẫn mày đi ăn đại tiệc."
…
Trong văn phòng Chủ tịch của Tập đoàn Lục Thị.
Lục Tây Kiêu ngồi ở bàn làm việc với bộ vest chỉnh tề, lật xem bản kế hoạch trong tay. Gương mặt anh vẫn còn tái nhợt vì vừa phẫu thuật không lâu, trông càng thêm lạnh lùng khiến người khác không dám lại gần.
Anh vừa làm việc vừa nói: "Dự án phát triển khu Tây Thành để Tử Thừa toàn quyền phụ trách, bảo cậu ấy nhanh chóng triển khai kế hoạch, tối nay thông báo cho cậu ấy về cuộc họp video."
Lục Tây Kiêu ngước mắt: "Nhà họ Ôn nào?"
"Chính là…"
Lục Kỳ không biết là do bản thân anh ta hay câu hỏi của Lục Tây Kiêu dễ khiến anh ta suy diễn quá mức. Dù sao thì nếu là trước đây, Ngũ gia tuyệt nhiên sẽ không hỏi thêm câu này, đến nỗi anh ta trả lời một câu: "Chính là nhà họ Ôn mà ngài nghĩ đến."
"?" Lục Tây Kiêu nhìn anh ta: "Tôi nghĩ gì?"
Lục Kỳ đối diện với đôi mắt không chút hơi ấm đó, co rụt cổ lại, vội vàng nói: "Không… không nghĩ gì ạ. Tôi nói là nhà của Ôn tiểu thư."
Sau câu hỏi của Lục Tây Kiêu, Lục Kỳ vốn có tư duy dễ lạc đề nên anh ta hoàn toàn không nhớ đến người tên Ôn Bách Tường mà trực tiếp gọi tên Ôn Lê. Sau khi nhận ra mình lại lỡ lời, anh ta thầm mắng mình ngu ngốc.
Thế là, như để che giấu sự ngu ngốc vừa rồi của mình, anh ta liền chuyển hướng chú ý: "Ôn Minh, đại thiếu gia nhà họ Ôn, đã về nước ngày hôm qua. Thiếu gia Tử Thừa có chút giao tình với cậu ta, lần này tham dự tiệc chỉ đại diện cho cá nhân cậu ấy, không liên quan đến nhà họ Lục."
Lục Tây Kiêu nhìn chằm chằm Lục Kỳ, nhưng ánh mắt lại như xuyên qua anh ta, không biết đang nghĩ gì. Một lát sau, ánh mắt anh quay về bản kế hoạch trong tay, không nói gì thêm.
0
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
