TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 87
Chương 87

Ôn Tâm lấy lại điện thoại, tiếp tục lướt bình luận, muốn xem những cư dân mạng đó mắng Ôn Lê như thế nào, nhưng ngoài vài bình luận đầu tiên nói Ôn Lê vô lễ, bên dưới toàn là khen Ôn Lê xinh đẹp.

Ôn Tâm tức đến tắt điện thoại.

"Mẹ, con không muốn cô ta vào Đại học Kinh Thành."

Toán và ngoại hình đều bị áp đảo hoàn toàn. Ban đầu trong mắt Ôn Tâm, đại học chính là sân khấu cá nhân của cô ta, bây giờ cô ta rõ ràng đã trở thành kẻ làm nền.

Điều khiến cô ta không thể chịu đựng hơn nữa là sau khi Ôn Lê vào Đại học Kinh Thành sẽ cùng Tống Tri Nhàn ra vào có đôi có cặp.

Lâm Vân đảm bảo chắc chắn: "Yên tâm đi, Đại học Kinh Thành cô ta không vào được đâu."

"Mẹ có cách sao?" Ôn Tâm nghe vậy thì tinh thần phấn chấn.

"Hơn hai tháng này cô ta phải nằm dưới sự giám sát của mẹ. Yên tâm, mẹ nhất định sẽ tìm cách trước khi khai giảng, để cha con đích thân đuổi cô ta đi." Lâm Vân thề thốt.

Những thủ đoạn như lần trước dùng bột đậu phộng hại Ôn Nhan không đi phỏng vấn được rồi đổ tội cho Ôn Lê, Lâm Vân có rất nhiều.

Hai mẹ con trong lòng đã có vô số kế hoạch.

Tuy nhiên không ngờ, ngay ngày hôm sau khi kỳ thi đại học kết thúc, Ôn Lê đã xách vali hành lý mang theo Hắc Tướng Quân về Minh Thành rồi.

Hai mẹ con có tài mà không có chỗ dụng võ.

Không khí trong lành, gió nhẹ không oi ả, Ôn Lê nằm trên ghế bập bênh dưới gốc cây trong sân, mặt che bởi một chiếc quạt nan lớn.

Tiếng ve đã bắt đầu râm ran.

Hắc Tướng Quân đuổi gà vịt chạy khắp sân, chiếc chuông vàng trên cổ phát ra tiếng leng keng trong trẻo.

Thấy có người đến, Hắc Tướng Quân đang chơi liền quay đầu lại sủa vào người bên ngoài sân.

"Có phải Ôn Lê không?"

Một phụ nữ trung niên đi ngang qua cổng sân, dừng lại.

Ôn Lê nghe thấy tiếng nói lớn, bỏ chiếc quạt nan xuống, để lộ khuôn mặt cho đối phương nhìn rõ, sau đó lại che lại.

"Đúng là Ôn Lê thật à? Không phải về thành phố lớn sống sung sướиɠ với ông cha giàu có rồi sao?"

Ôn Lê đáp: "Về nghỉ hè."

Người phụ nữ trung niên lấy ra một nắm hạt dưa, thuần thục nằm sấp lên bờ tường thấp: "Nhanh kể cho thím nghe đi, có phải đã sống trong biệt thự rồi không? Ông cha giàu có đó đối xử với con thế nào? Lần trước đón con về có phải là mẹ kế của con không? Mẹ kế đối xử với con không tốt sao? Lần trước cô ta đến đón con thím đã nhìn ra rồi, nhìn người bằng lỗ mũi, kiêu ngạo hết sức. Tiểu Lê con hiền lành như vậy, không bị cô ta bắt nạt chứ? Bị bắt nạt thì phải nói với thím, thím sẽ đi lý lẽ cho con."

Ôn Lê không mở mắt, lười biếng nói: "Khu biệt thự Đông Sơn, bờ đông công viên Triều Dương, đường Đông Tứ Hoàn, quận Triều Dương, Kinh Thành. Đi đi thím."

Người phụ nữ trung niên cười cười: "Thím không biết đường, lần sau đợi thím tìm được đường sẽ đến. Này ông cha giàu có đó của con sinh được mấy anh chị em nữa? Thím thấy con cũng không đeo vàng bạc, bộ quần áo con mặc là hàng hiệu phải không? Thím nhìn thấy chẳng khác gì đồ con mặc trước đây, ông ấy có phải ít cho con ăn mặc không?"

Người phụ nữ trung niên tự mình nói, nói một hồi lâu, cười tủm tỉm hỏi Ôn Lê: "Tiểu Lê? Ở Kinh Thành đã có bạn trai chưa?"

Ôn Lê: "Chưa."

"Con nghe lời thím này, thành phố lớn cơ hội nhiều, con ở Kinh Thành tìm một phú nhị đại giàu có mà gả đi. Dựa vào nhan sắc và vóc dáng của con, làm phu nhân nhà giàu chẳng phải dễ như không sao."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Lê dưới chiếc quạt nan vô cảm, nhưng lời đáp lại lại rất ngoan ngoãn: "Được thôi, lần sau có thì dẫn về cho thím xem."

Đối phó với những người hàng xóm láng giềng này không nói là dễ như trở bàn tay, Ôn Lê cũng coi như thuận tay.

"Sau này thật sự trở thành phu nhân nhà giàu rồi, đừng quên công lao của thím nhé." Người phụ nữ trung niên cười đến tít mắt.

0

0

1 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.