0 chữ
Chương 86
Chương 86
Lâm Vân nhìn ra cổng, cũng không rõ chuyện gì.
Tất cả xe trong nhà đều đã bị bà ta khóa trong gara, còn lấy chìa khóa xe từ tay quản gia, chỉ là muốn Ôn Lê không kịp thi, không vào được Đại học Kinh Thành.
Hai người đang định đi ra xem, thì Ôn Nhan trang điểm lộng lẫy từ trên lầu đi xuống.
Sáng nay có một cuộc họp mà cô ta đã chuẩn bị mấy ngày, định trong cuộc họp hôm nay sẽ khiến những người nghi ngờ năng lực của cô ta phải hoàn toàn im miệng.
Tuy nhiên, đợi đến khi cô ta ra xem thì xe đã biến mất.
Vừa nghe là Ôn Lê làm, Ôn Nhan siết chặt quai túi xách.
Ôn Lê đến kịp trường thi.
Môn thi đầu tiên là Ngữ văn. Giấy thi được phát xuống, đến giờ bắt đầu thi, Ôn Lê không nhanh không chậm cầm bút làm bài.
Trong một đám thí sinh đang cặm cụi viết, tranh thủ từng giây từng phút, Ôn Lê lại tỏ ra chậm rãi, trông rất nổi bật.
Giáo viên coi thi nhìn mà cũng sốt ruột thay cô.
Viết xong câu cuối cùng, Ôn Lê thậm chí còn không xem đề bài văn, trước sự ngạc nhiên của giáo viên coi thi, cô đã nộp bài sớm.
"Có học sinh ra rồi, thi xong nhanh thế à?"
Ôn Lê là người đầu tiên rời khỏi phòng thi. Các bậc phụ huynh và phóng viên đang cầm hoa chờ đợi ở cổng trường vừa nhìn thấy cô liền muốn hỏi vài câu.
Nhưng Ôn Lê đã tránh thoát.
"Cô gái này xinh thật đấy, nhìn là biết học giỏi."
"Cô ta chắc chắn chỉ lo làm đẹp, nhìn là biết không phải dân học, nộp bài sớm hoặc là học bá hoặc là học dốt, nhìn kiểu này thì chắc chắn là loại sau."
Các bậc phụ huynh xì xầm bàn tán về Ôn Lê, khi thấy cô cuối cùng ngồi vào ghế lái chiếc Porsche, lời nói càng thêm gay gắt.
"Thấy chưa, có học sinh giỏi nào cấp ba lại lái xe đến trường đâu."
"Đúng là không ra thể thống gì, nhìn đâu ra dáng người đi học."
Những môn thi sau như Toán, Khoa học tổng hợp, Tiếng Anh, Ôn Lê đều nộp bài sớm trong thời gian cho phép và là người đầu tiên rời khỏi phòng thi.
Những bậc phụ huynh và phóng viên đó đều đã quen mặt cô.
"Lại là cô ta ra đầu tiên, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là học dốt."
Mấy lần trước muốn phỏng vấn nhưng đều bị Ôn Lê né tránh. Sau khi thi xong môn cuối cùng, phóng viên quyết tâm phải để Ôn Lê, người có nhan sắc nổi bật lên hình. Họ tin rằng khuôn mặt này chắc chắn sẽ giúp họ tăng đáng kể tỉ suất người xem.
Thế là họ vác máy ảnh xông về phía Ôn Lê.
"Bạn học, bạn mỗi môn đều nộp bài sớm và là người đầu tiên ra khỏi phòng thi. Mọi người đều nói đề năm nay khó, bạn thấy độ khó thế nào…"
Ôn Lê khẽ nhíu mày, một cái lườm lạnh lùng lia tới.
Phóng viên cầm mic bị ánh mắt đó dọa cho đứng sững tại chỗ.
"Con nhà ai mà vô giáo dục thế, trời nóng như thế này cũng không biết thông cảm cho công việc của phóng viên, nói vài câu thì có sao đâu?"
"Mấy học sinh khác đứa nào cũng nhiệt tình hào hứng, nhìn cô ta vừa nãy kìa, như muốn gϊếŧ người vậy."
"Đâu ra dáng học sinh, như dân xã hội ấy."
Ôn Lê không hề hay biết, mình chỉ là người đầu tiên ra khỏi phòng thi mà lại vô cớ trở thành kẻ xấu xa bất trị trong mắt mọi người.
Càng không biết rằng phóng viên bị cô từ chối kia, vì lưu lượng truy cập và tỉ suất người xem mà đăng đoạn video vài giây cô từ chối phỏng vấn lên mạng…
"Mẹ, mau nhìn này, trên mạng có không ít người đang mắng Ôn Lê đó." Ôn Tâm ở nhà bỗng nhiên nhận được video do bạn bè chia sẻ.
"Trên mạng? Con tiểu tiện nhân đó lại làm gì rồi? Lần này còn lên cả tin tức nữa à?" Lâm Vân vội vàng nhận điện thoại của con gái.
Xem xong video, Lâm Vân cay nghiệt nói: "Ở quê nuôi lớn nên chưa từng trải sự đời, không biết nặng nhẹ. Ra ngoài ngay cả việc giữ thể diện cũng không biết làm, không biết bây giờ mạng xã hội phát triển, chút chuyện nhỏ cũng sẽ bị phóng đại sao? Tối nay cha con về mẹ sẽ nói với ông ấy."
Tất cả xe trong nhà đều đã bị bà ta khóa trong gara, còn lấy chìa khóa xe từ tay quản gia, chỉ là muốn Ôn Lê không kịp thi, không vào được Đại học Kinh Thành.
Hai người đang định đi ra xem, thì Ôn Nhan trang điểm lộng lẫy từ trên lầu đi xuống.
Sáng nay có một cuộc họp mà cô ta đã chuẩn bị mấy ngày, định trong cuộc họp hôm nay sẽ khiến những người nghi ngờ năng lực của cô ta phải hoàn toàn im miệng.
Tuy nhiên, đợi đến khi cô ta ra xem thì xe đã biến mất.
Vừa nghe là Ôn Lê làm, Ôn Nhan siết chặt quai túi xách.
Ôn Lê đến kịp trường thi.
Môn thi đầu tiên là Ngữ văn. Giấy thi được phát xuống, đến giờ bắt đầu thi, Ôn Lê không nhanh không chậm cầm bút làm bài.
Trong một đám thí sinh đang cặm cụi viết, tranh thủ từng giây từng phút, Ôn Lê lại tỏ ra chậm rãi, trông rất nổi bật.
Viết xong câu cuối cùng, Ôn Lê thậm chí còn không xem đề bài văn, trước sự ngạc nhiên của giáo viên coi thi, cô đã nộp bài sớm.
"Có học sinh ra rồi, thi xong nhanh thế à?"
Ôn Lê là người đầu tiên rời khỏi phòng thi. Các bậc phụ huynh và phóng viên đang cầm hoa chờ đợi ở cổng trường vừa nhìn thấy cô liền muốn hỏi vài câu.
Nhưng Ôn Lê đã tránh thoát.
"Cô gái này xinh thật đấy, nhìn là biết học giỏi."
"Cô ta chắc chắn chỉ lo làm đẹp, nhìn là biết không phải dân học, nộp bài sớm hoặc là học bá hoặc là học dốt, nhìn kiểu này thì chắc chắn là loại sau."
Các bậc phụ huynh xì xầm bàn tán về Ôn Lê, khi thấy cô cuối cùng ngồi vào ghế lái chiếc Porsche, lời nói càng thêm gay gắt.
"Thấy chưa, có học sinh giỏi nào cấp ba lại lái xe đến trường đâu."
Những môn thi sau như Toán, Khoa học tổng hợp, Tiếng Anh, Ôn Lê đều nộp bài sớm trong thời gian cho phép và là người đầu tiên rời khỏi phòng thi.
Những bậc phụ huynh và phóng viên đó đều đã quen mặt cô.
"Lại là cô ta ra đầu tiên, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là học dốt."
Mấy lần trước muốn phỏng vấn nhưng đều bị Ôn Lê né tránh. Sau khi thi xong môn cuối cùng, phóng viên quyết tâm phải để Ôn Lê, người có nhan sắc nổi bật lên hình. Họ tin rằng khuôn mặt này chắc chắn sẽ giúp họ tăng đáng kể tỉ suất người xem.
Thế là họ vác máy ảnh xông về phía Ôn Lê.
"Bạn học, bạn mỗi môn đều nộp bài sớm và là người đầu tiên ra khỏi phòng thi. Mọi người đều nói đề năm nay khó, bạn thấy độ khó thế nào…"
Phóng viên cầm mic bị ánh mắt đó dọa cho đứng sững tại chỗ.
"Con nhà ai mà vô giáo dục thế, trời nóng như thế này cũng không biết thông cảm cho công việc của phóng viên, nói vài câu thì có sao đâu?"
"Mấy học sinh khác đứa nào cũng nhiệt tình hào hứng, nhìn cô ta vừa nãy kìa, như muốn gϊếŧ người vậy."
"Đâu ra dáng học sinh, như dân xã hội ấy."
Ôn Lê không hề hay biết, mình chỉ là người đầu tiên ra khỏi phòng thi mà lại vô cớ trở thành kẻ xấu xa bất trị trong mắt mọi người.
Càng không biết rằng phóng viên bị cô từ chối kia, vì lưu lượng truy cập và tỉ suất người xem mà đăng đoạn video vài giây cô từ chối phỏng vấn lên mạng…
"Mẹ, mau nhìn này, trên mạng có không ít người đang mắng Ôn Lê đó." Ôn Tâm ở nhà bỗng nhiên nhận được video do bạn bè chia sẻ.
"Trên mạng? Con tiểu tiện nhân đó lại làm gì rồi? Lần này còn lên cả tin tức nữa à?" Lâm Vân vội vàng nhận điện thoại của con gái.
Xem xong video, Lâm Vân cay nghiệt nói: "Ở quê nuôi lớn nên chưa từng trải sự đời, không biết nặng nhẹ. Ra ngoài ngay cả việc giữ thể diện cũng không biết làm, không biết bây giờ mạng xã hội phát triển, chút chuyện nhỏ cũng sẽ bị phóng đại sao? Tối nay cha con về mẹ sẽ nói với ông ấy."
0
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
