TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 85
Chương 85

Sắc mặt Đàm Thành Đống đột ngột thay đổi lớn, lập tức quay lại nhìn Ôn Lê, nhưng lại trực tiếp đυ.ng phải một nòng súng đen ngòm.

Tài xế và phụ xe bị khẩu súng trong tay Ôn Lê dọa cho đứng hình.

Hai gã to lớn bên ngoài nghe thấy động tĩnh liền mở cửa xe ra, cả hai đều đứng sững tại chỗ, không dám hành động liều lĩnh.

Khi họ nhìn thấy hai đồng bọn của mình không biết sống chết ra sao, trong lòng kinh ngạc, không thể tin được nhìn cô gái yếu đuối này.

Đàm Thành Đống ngây người một lát rồi cười: "Ra tay đủ tàn nhẫn, tôi không ngờ cô còn có chiêu này."

Ông ta cúi mắt nhìn khẩu súng trước mặt: "Nhưng cô cầm một khẩu súng đồ chơi để dọa tôi sao?"

Ôn Lê: "Thế à?"

Lời vừa dứt, Ôn Lê hơi nghiêng tay, bóp cò.

Khẩu súng đã được gắn bộ phận giảm thanh nên phát ra một tiếng động rất nhẹ, viên đạn bắn ra xuyên qua lớp da thịt, xuyên thủng kính chắn gió phía trước.

Máu tươi tung tóe.

Đàm Thành Đống ôm tai, phát ra tiếng rêи ɾỉ đau đớn, máu tươi nhuộm đỏ lòng bàn tay ông ta, từng giọt nhỏ xuống quần.

Hai tên tay sai bên ngoài xe khẽ động chân, chuẩn bị hành động.

"Đừng động." Ôn Lê chĩa súng vào trán Đàm Thành Đống, lạnh lùng liếc nhìn họ một cái, thành công dọa lùi cả hai người.

Đàm Thành Đống ôm lấy cái tai bị bắn nát, khó tin nhìn Ôn Lê. Ông ta không ngờ đây lại là một khẩu súng thật, càng không ngờ một học sinh mười mấy tuổi Ôn Lê lại dám nổ súng.

Thương trường như chiến trường, Đàm Thành Đống lăn lộn đến ngày hôm nay, cảnh tượng nào mà chưa từng thấy, bị người khác chĩa súng vào đầu cũng không phải lần đầu, nhưng lần này lại là lần ông ta cận kề cái chết nhất.

Đây cũng là lần đầu tiên ông ta bị một cô gái nhỏ dọa sợ.

Không biết là đau hay sợ, hơi thở của ông ta nhanh chóng trở nên gấp gáp, toàn thân run rẩy.

Nếu vừa nãy tay Ôn Lê không lệch đi một chút, thứ ông ta mất đi không chỉ là một bên tai, mà là cả mạng sống.

Ôn Lê: "Lần tới, thứ bị bắn sẽ là đầu ông."

Lời này từ miệng Ôn Lê nói ra, Đàm Thành Đống lại không hề cảm thấy đó là lời đe dọa suông.

Dù Ôn Lê có thế lực khác đứng sau lưng, hay thực sự là trâu non không sợ cọp, tóm lại, cô thật sự dám nói dám làm.

Kẻ gan dạ sợ kẻ ngang ngược, kẻ ngang ngược sợ kẻ không sợ chết. Đàm Thành Đống thừa nhận, ông ta với gia tài lớn như vậy, không có dũng khí để đánh đổi mạng sống với người khác.

Sau ngày hôm đó, Đàm Thành Đống không bao giờ xuất hiện nữa, cũng không tìm Ôn Bách Tường nữa.

Kỳ thi đại học đến đúng hẹn.

Sáng sớm, Ôn Lê nhận được tin nhắn từ cậu bé với biểu tượng cảm xúc "Cố lên".

Đến giờ, cô cầm túi đựng dụng cụ thi xuống lầu, ra đến cổng lớn nhưng không thấy tài xế và xe đợi sẵn.

Ôn Bách Tường đã sắp xếp một tài xế chuyên đưa đón cô đi học hàng ngày, trước nay luôn rất tận tâm.

Hôm nay là ngày thi đại học, tài xế đáng lẽ phải đợi sẵn từ sớm.

Cô trở lại biệt thự, chưa kịp hỏi ai đã thấy quản gia tránh ánh mắt cô như tránh tà, quay lưng nói chuyện với người hầu.

Sợ cô gọi ông ta.

Ôn Tâm được tuyển thẳng vào đại học nên không cần thi đại học. Lúc này cô ta đang cùng Lâm Vân ngồi trên ghế sofa thảnh thơi cắm hoa.

Đoán cũng biết tài xế và quản gia là do ai chỉ thị.

Ôn Lê không làm gì cả, quay người bước thẳng ra khỏi biệt thự.

Ở cổng có một chiếc Porsche màu trắng đậu sẵn, là món quà Ôn Bách Tường tặng Ôn Nhan để chúc mừng cô ta vào Tập đoàn Lục Thị.

Ôn Nhan trong thời gian này đi lại chủ yếu bằng chiếc xe này.

Tài xế hàng ngày đều lái xe ra đậu trước cổng sớm để tiện cho Ôn Nhan, chìa khóa cũng treo sẵn trên xe.

Ôn Lê đi thẳng đến chiếc Porsche, mở cửa xe rồi ngồi vào.

Ôn Tâm nghe thấy tiếng xe, kỳ lạ nói: "Ai lái xe vậy? Ở cổng không phải chỉ có một chiếc xe của Ôn Nhan sao? Sao lại có tiếng xe?"

0

0

1 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.