0 chữ
Chương 84
Chương 84
Đàm Thành Đống đã biết chuyện này không liên quan đến Ôn Bách Tường, cũng không có chuyện đấu đá thương trường gì cả, bởi vì đã nửa tháng từ khi xảy ra chuyện, công ty của ông ta không hề hấn gì.
Trước đó Ôn Lê nhắc nhở ông ta là do Ôn Bách Tường làm, căn bản là đang lừa ông ta. Đàm Thành Đống chỉ nghĩ thôi đã tức điên.
"Ôn tiểu thư, chỉ cần cô chịu tha cho con gái tôi một lần, điều kiện cô có thể tùy ý đưa ra."
Bất kể cô làm thế nào, là nhà họ Tống hay thế lực nào mạnh hơn nhà họ Tống, hôm nay ông ta phải bắt cô nhượng bộ.
"Cầm chút tiền lẻ của ông mà mua hương về thắp đi. Bị giam 15 năm, ông nên mừng thầm đi là vừa." Ôn Lê vô cảm: "Nếu lúc đó không phải ở trong lớp học, tôi có thể đã gϊếŧ chết cô ta rồi."
Cô nói ra một cách nhẹ như không, nhưng lại khiến người nghe rợn tóc gáy, đặc biệt khi đối diện với đôi mắt lạnh lẽo của cô.
Dù đã quen nhìn thấy những cảnh tượng lớn và thường xuyên đối phó với đủ loại người, Đàm Thành Đống vẫn bị ánh mắt của cô làm cho giật mình.
Bàn tay Đàm Thành Đống đặt trên đùi siết chặt lại.
Mấy ngày nay ông ta khúm núm đi khắp nơi cầu xin người khác, dồn nén bao nỗi tức giận. Việc Ôn Lê tấn công không ngừng đã khiến ông ta căm hận, ông ta cố gắng kiềm chế: "Ôn tiểu thư, không ai dạy cô rằng khi không có đủ thực lực để làm mưa làm gió, quá gan dạ không phải là điều tốt."
Ôn Lê ung dung nhìn ông ta, dường như đang nói: Ông thử xem.
Ánh mắt Đàm Thành Đống gian ác: "Hôm nay tôi đến tìm cô là đã chuẩn bị tinh thần cho việc không thể đàm phán được rồi. Hôm nay nếu con gái tôi không thể ra ngoài, tôi sẽ khiến cô hối hận vì đã nói câu vừa rồi."
Ôn Lê lại không nhanh không chậm nói với ông ta: "Con gái ông cả đời này cũng không ra được đâu."
Đàm Thành Đống không ngờ rằng, đối mặt với lời đe dọa của mình, Ôn Lê đang ở trong tình thế nguy hiểm lại dám nói như vậy mà không sợ chết.
Sắc mặt ông ta hơi biến dạng: "Mới sinh không sợ cọp, cô là không thấy quan tài không đổ lệ." Ông ta trầm giọng ra lệnh: "Hai đứa, vặn gãy tay nó cho tao!"
Ông ta không tin cô không sợ đau không sợ chết.
"Đã cho mặt mà không biết giữ."
Ông ta hạ giọng, đã mềm không ăn, vậy thì dùng cứng. Một học sinh như cô còn có thể có bản lĩnh gì to lớn được chứ!
Ông ta có đủ cách để khiến cô chủ động thả người.
Đàm Thành Đống vừa ra lệnh, hai tên tay sai ngồi hai bên ông ta lập tức vươn tay tóm lấy Ôn Lê.
Đàm Thành Đống cảm thấy Ôn Lê quá không biết trời cao đất rộng, hạ quyết tâm phải dạy cho cô một bài học tử tế, cho cô biết làm người không thể quá kiêu ngạo.
Ông ta trực tiếp ra lệnh cho hai thuộc hạ của mình ra tay.
Ánh mắt Ôn Lê đột nhiên lạnh đi.
Khoảnh khắc hai người kia ra tay, cô cũng hành động.
Chỉ thấy thân hình Ôn Lê hơi nghiêng sang phải, vừa né tránh đòn tấn công của một người, vừa nắm lấy tay người còn lại đang vươn tới, ngay sau đó một cú đấm tung ra giáng mạnh vào thái dương đối phương.
Người đó lập tức tròn mắt, ngã vật xuống ghế, hôn mê bất tỉnh.
Và đúng lúc người này chưa kịp nhắm hẳn mắt, Ôn Lê nhanh chóng giải quyết xong người kia. Người phía sau còn chưa kịp ra tay, đã bị Ôn Lê đạp một cước vào đầu, đập mạnh vào cửa xe.
Thậm chí còn không kịp kêu lên một tiếng thảm thiết.
Một tiếng "Rầm" thật lớn.
Đàm Thành Đống đã nghĩ đến cảnh Ôn Lê quỳ rạp dưới đất cầu xin mình, nhưng chưa kịp nghĩ xong sẽ làm thế nào để Ôn Lê cả đời nhớ mãi về ông ta, thì trước mắt ông ta một trận hỗn loạn, sau đó là tiếng động lớn.
Đàm Thành Đống giật mình kinh hãi. Trong chớp mắt, ông ta còn chưa kịp thu lại suy nghĩ, đã thấy người của mình một tên bị Ôn Lê đấm bất tỉnh, một tên đầu chảy máu mắt trợn trắng.
Trước đó Ôn Lê nhắc nhở ông ta là do Ôn Bách Tường làm, căn bản là đang lừa ông ta. Đàm Thành Đống chỉ nghĩ thôi đã tức điên.
"Ôn tiểu thư, chỉ cần cô chịu tha cho con gái tôi một lần, điều kiện cô có thể tùy ý đưa ra."
Bất kể cô làm thế nào, là nhà họ Tống hay thế lực nào mạnh hơn nhà họ Tống, hôm nay ông ta phải bắt cô nhượng bộ.
"Cầm chút tiền lẻ của ông mà mua hương về thắp đi. Bị giam 15 năm, ông nên mừng thầm đi là vừa." Ôn Lê vô cảm: "Nếu lúc đó không phải ở trong lớp học, tôi có thể đã gϊếŧ chết cô ta rồi."
Cô nói ra một cách nhẹ như không, nhưng lại khiến người nghe rợn tóc gáy, đặc biệt khi đối diện với đôi mắt lạnh lẽo của cô.
Bàn tay Đàm Thành Đống đặt trên đùi siết chặt lại.
Mấy ngày nay ông ta khúm núm đi khắp nơi cầu xin người khác, dồn nén bao nỗi tức giận. Việc Ôn Lê tấn công không ngừng đã khiến ông ta căm hận, ông ta cố gắng kiềm chế: "Ôn tiểu thư, không ai dạy cô rằng khi không có đủ thực lực để làm mưa làm gió, quá gan dạ không phải là điều tốt."
Ôn Lê ung dung nhìn ông ta, dường như đang nói: Ông thử xem.
Ánh mắt Đàm Thành Đống gian ác: "Hôm nay tôi đến tìm cô là đã chuẩn bị tinh thần cho việc không thể đàm phán được rồi. Hôm nay nếu con gái tôi không thể ra ngoài, tôi sẽ khiến cô hối hận vì đã nói câu vừa rồi."
Ôn Lê lại không nhanh không chậm nói với ông ta: "Con gái ông cả đời này cũng không ra được đâu."
Sắc mặt ông ta hơi biến dạng: "Mới sinh không sợ cọp, cô là không thấy quan tài không đổ lệ." Ông ta trầm giọng ra lệnh: "Hai đứa, vặn gãy tay nó cho tao!"
Ông ta không tin cô không sợ đau không sợ chết.
"Đã cho mặt mà không biết giữ."
Ông ta hạ giọng, đã mềm không ăn, vậy thì dùng cứng. Một học sinh như cô còn có thể có bản lĩnh gì to lớn được chứ!
Ông ta có đủ cách để khiến cô chủ động thả người.
Đàm Thành Đống vừa ra lệnh, hai tên tay sai ngồi hai bên ông ta lập tức vươn tay tóm lấy Ôn Lê.
Đàm Thành Đống cảm thấy Ôn Lê quá không biết trời cao đất rộng, hạ quyết tâm phải dạy cho cô một bài học tử tế, cho cô biết làm người không thể quá kiêu ngạo.
Ánh mắt Ôn Lê đột nhiên lạnh đi.
Khoảnh khắc hai người kia ra tay, cô cũng hành động.
Chỉ thấy thân hình Ôn Lê hơi nghiêng sang phải, vừa né tránh đòn tấn công của một người, vừa nắm lấy tay người còn lại đang vươn tới, ngay sau đó một cú đấm tung ra giáng mạnh vào thái dương đối phương.
Người đó lập tức tròn mắt, ngã vật xuống ghế, hôn mê bất tỉnh.
Và đúng lúc người này chưa kịp nhắm hẳn mắt, Ôn Lê nhanh chóng giải quyết xong người kia. Người phía sau còn chưa kịp ra tay, đã bị Ôn Lê đạp một cước vào đầu, đập mạnh vào cửa xe.
Thậm chí còn không kịp kêu lên một tiếng thảm thiết.
Một tiếng "Rầm" thật lớn.
Đàm Thành Đống đã nghĩ đến cảnh Ôn Lê quỳ rạp dưới đất cầu xin mình, nhưng chưa kịp nghĩ xong sẽ làm thế nào để Ôn Lê cả đời nhớ mãi về ông ta, thì trước mắt ông ta một trận hỗn loạn, sau đó là tiếng động lớn.
Đàm Thành Đống giật mình kinh hãi. Trong chớp mắt, ông ta còn chưa kịp thu lại suy nghĩ, đã thấy người của mình một tên bị Ôn Lê đấm bất tỉnh, một tên đầu chảy máu mắt trợn trắng.
0
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
