0 chữ
Chương 2
Chương 2
Nhưng phần lớn chỉ là giả vờ.
Chỉ cần nhìn dáng vẻ khoanh tay, kiêu ngạo và coi trời bằng vung lúc này của cô là đủ hiểu. Đây không phải kiểu người phản nghịch thì là gì.
“Lê Lê, đi rửa tay đi, rồi theo cô... theo phu nhân họ Ôn về nhà.” Bà lão cố nén nước mắt, kéo cô dẫn đi rửa tay.
Ôn Lê hỏi: “Bà ngoại không đi cùng con sao?”
Giọng cô rất điềm tĩnh, nhưng vẫn nghe ra được chút quan tâm trong đó.
Bà lão lắc đầu, mỉm cười hiền hậu: “Bà không rời khỏi đây được. Con yên tâm, bà có thể tự lo cho mình.”
Dù Ôn Lê từng khẳng định cô có thể thu xếp cho bà sống riêng ở Kinh Thành, nhưng bà vẫn không muốn trở thành gánh nặng cho cô.
Hơn nữa, bà cũng không muốn gặp lại cha của Ôn Lê.
Tuổi đã cao, bà không thể ở bên Ôn Lê suốt đời, mà Ôn Lê thì bắt buộc phải rời đi. Điều quan trọng hơn cả, chính là Ôn Lê phải đến thành phố lớn để điều trị đúng cách.
“Con trở về rồi thì trước hết để cha con đưa vào bệnh viện lớn khám bệnh cẩn thận.” Bà nắm chặt tay Ôn Lê dặn dò: “Phải sống hòa thuận với mọi người, cũng đừng quá nhún nhường, phải tập trung học hành, đừng tùy tiện như ở đây, cứ đột ngột mất tích khiến người ta lo sốt vó…”
“Vâng ạ.” Ôn Lê không cưỡng ép bà đi cùng.
“Có chuyện gì thì nhớ gọi điện cho con, con sẽ trở về với bà ngay.”
Sắp chia xa, nhưng cảm giác không quá nặng nề, giọng điệu của cô vẫn điềm tĩnh.
Vác chiếc ba lô đen treo trên bàn gỗ lên vai, Ôn Lê gọi to vào trong nhà: “Hắc tướng quân...”
“Gâu...”
Một chú chó con đen nhánh như cục than nghe tiếng chạy vội ra, cái bụng nhỏ xíu gần như quệt sát đất, cái mông tròn lắc lư như một cái mô-tơ tí hon phóng vèo đến bên chân Ôn Lê.
Chiếc chuông tròn màu vàng óng trên cổ kêu leng keng không ngừng khi nó chạy.
Ôn Lê cúi đầu nhìn chú chó đen: “Chào tạm biệt bà rồi đi thôi nào.”
“Gâu.” Hắc tướng quân lập tức quay sang phía bà lão sủa một tiếng, như thay lời chào tạm biệt.
Thấy bà lão không có ý định đi cùng, người phụ nữ sang trọng kia thở phào nhẹ nhõm, vừa dứt tiếng thở dài liền cau mày hỏi: “Có ý gì đây? Cô định mang theo con chó này thật à? Với cả...”
Bà ta nhìn kỹ con chó nhỏ đen sì không một sợi lông màu mè, chỉ tay hỏi: “Đây là chó hay gấu vậy?”
Vừa hỏi xong, chính bà ta cũng tự thấy bản thân có vấn đề.
Ai lại dắt gấu đi theo chứ?
Nhưng con chó nhỏ đen sì này đúng thật trông hơi giống… gấu con.
Cảm giác như thể nó có thể lén đi ăn trộm cà sa vậy...
Chỉ cần nhìn dáng vẻ khoanh tay, kiêu ngạo và coi trời bằng vung lúc này của cô là đủ hiểu. Đây không phải kiểu người phản nghịch thì là gì.
“Lê Lê, đi rửa tay đi, rồi theo cô... theo phu nhân họ Ôn về nhà.” Bà lão cố nén nước mắt, kéo cô dẫn đi rửa tay.
Ôn Lê hỏi: “Bà ngoại không đi cùng con sao?”
Giọng cô rất điềm tĩnh, nhưng vẫn nghe ra được chút quan tâm trong đó.
Bà lão lắc đầu, mỉm cười hiền hậu: “Bà không rời khỏi đây được. Con yên tâm, bà có thể tự lo cho mình.”
Dù Ôn Lê từng khẳng định cô có thể thu xếp cho bà sống riêng ở Kinh Thành, nhưng bà vẫn không muốn trở thành gánh nặng cho cô.
Hơn nữa, bà cũng không muốn gặp lại cha của Ôn Lê.
Tuổi đã cao, bà không thể ở bên Ôn Lê suốt đời, mà Ôn Lê thì bắt buộc phải rời đi. Điều quan trọng hơn cả, chính là Ôn Lê phải đến thành phố lớn để điều trị đúng cách.
“Vâng ạ.” Ôn Lê không cưỡng ép bà đi cùng.
“Có chuyện gì thì nhớ gọi điện cho con, con sẽ trở về với bà ngay.”
Sắp chia xa, nhưng cảm giác không quá nặng nề, giọng điệu của cô vẫn điềm tĩnh.
Vác chiếc ba lô đen treo trên bàn gỗ lên vai, Ôn Lê gọi to vào trong nhà: “Hắc tướng quân...”
“Gâu...”
Một chú chó con đen nhánh như cục than nghe tiếng chạy vội ra, cái bụng nhỏ xíu gần như quệt sát đất, cái mông tròn lắc lư như một cái mô-tơ tí hon phóng vèo đến bên chân Ôn Lê.
Ôn Lê cúi đầu nhìn chú chó đen: “Chào tạm biệt bà rồi đi thôi nào.”
“Gâu.” Hắc tướng quân lập tức quay sang phía bà lão sủa một tiếng, như thay lời chào tạm biệt.
Thấy bà lão không có ý định đi cùng, người phụ nữ sang trọng kia thở phào nhẹ nhõm, vừa dứt tiếng thở dài liền cau mày hỏi: “Có ý gì đây? Cô định mang theo con chó này thật à? Với cả...”
Bà ta nhìn kỹ con chó nhỏ đen sì không một sợi lông màu mè, chỉ tay hỏi: “Đây là chó hay gấu vậy?”
Vừa hỏi xong, chính bà ta cũng tự thấy bản thân có vấn đề.
Ai lại dắt gấu đi theo chứ?
Nhưng con chó nhỏ đen sì này đúng thật trông hơi giống… gấu con.
Cảm giác như thể nó có thể lén đi ăn trộm cà sa vậy...
3
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
