0 chữ
Chương 3
Chương 3
Ôn Lê uể oải quay đầu nhìn bà ta, ánh mắt dửng dưng như không buồn, không vui, từng chữ phát ra lạnh lùng: “Chó... gấu...”
Phớt lờ sự kỳ quặc của Ôn Lê, người phụ nữ sang trọng không buồn thương lượng, thẳng thừng nói: “Không được mang bất cứ thứ gì theo.”
Ôn Lê khẽ nhướng mí mắt: “Bà quyết định được à?”
Người phụ nữ sang trọng tức thì sa sầm mặt, định nổi nóng, nhưng chẳng hiểu nghĩ ngợi điều gì mà lại cố nén xuống.
Không buồn đôi co với Ôn Lê nữa, bà ta quay sang rút từ trong túi ra một tấm thẻ, không nói một lời liền nhét vào tay bà lão: “Ôn Bách Tường đưa cho bà đấy, mật khẩu ghi trên đó. Đã là cho bà thì cứ nhận lấy, đỡ khi tôi về nhà lại khó ăn khó nói.”
Xong xuôi, bà ta quay người bước ra khỏi sân.
Ôn Lê bế con chó lên xe, ánh mắt điềm tĩnh như mặt nước rơi nhanh về phía bà lão đang đứng ở cổng, không nỡ rời xa. Cô giơ tay ra hiệu cho bà về nhà.
“Chiếc xe kia nhìn thôi cũng biết không rẻ rồi, thật sự là người cha giàu có ở thành phố lớn của Ôn Lê đến đón nó à? Bà Phương có nói bừa không đấy? Gà rừng hóa phượng hoàng rồi à? Thế là được ở biệt thự lớn, hưởng cuộc sống sung sướиɠ thật sao?”
“Khó nói lắm, cái người phụ nữ đến đón nó chắc là mẹ kế, vợ mới của cha nó đấy. Nhìn một phát đã biết là kẻ chẳng dễ dây vào. Ôn Lê hiền lành như vậy, liệu có bị bắt nạt không đây?”
“Ba ngày thì mất tăm đâu mất hai ngày, chẳng biết đi đâu, học hành thì bê trễ. Về rồi cũng đâu chắc được yêu quý, lại không khéo bị đuổi trở lại.”
Giữa những lời bàn tán râm ran của hàng xóm, Ôn Lê – cô gái đã sống buông thả mười bảy năm – ngồi lên chiếc xe sang, thẳng tiến về phía biệt thự nhà giàu của người cha ruột.
Cô ngồi im lặng, mắt nhìn qua ô cửa kính. Ngoài kia là nơi cô đã lớn lên.
Sở dĩ chưa chuyển đi, ngoài việc bà ngoại không nỡ rời xa, thì khung cảnh nơi đây thực sự rất đẹp.
Nhưng cô luôn phải kìm nén bản tính, suốt ngày đóng vai một cô gái bình thường, phù hợp với độ tuổi và thân phận trước mặt bà ngoại lẫn hàng xóm, thật quá mệt mỏi.
Vậy mà như thế vẫn chưa đủ.
Họ vẫn nhìn cô bằng con mắt đầy nghi ngờ.
Vẫn cho rằng Ôn Lê không phải loại người tốt đẹp gì.
Dẫu rằng... cô quả thật cũng chẳng phải.
Cô rút điện thoại ra, kết nối tai nghe, mở game lên.
Hữu Miêu Bính: [Đại thần! Tôi có tiền! Tôi có cả đống tiền luôn! Xin ngài hãy động bàn tay nhỏ bé cao quý mà chấp nhận lời mời kết bạn của tôi đi!]
Vừa đăng nhập, một tin nhắn hiện lên bên dưới.
Chẳng cần nhìn tên tài khoản, cô cũng biết là ai rồi.
Phớt lờ sự kỳ quặc của Ôn Lê, người phụ nữ sang trọng không buồn thương lượng, thẳng thừng nói: “Không được mang bất cứ thứ gì theo.”
Ôn Lê khẽ nhướng mí mắt: “Bà quyết định được à?”
Người phụ nữ sang trọng tức thì sa sầm mặt, định nổi nóng, nhưng chẳng hiểu nghĩ ngợi điều gì mà lại cố nén xuống.
Không buồn đôi co với Ôn Lê nữa, bà ta quay sang rút từ trong túi ra một tấm thẻ, không nói một lời liền nhét vào tay bà lão: “Ôn Bách Tường đưa cho bà đấy, mật khẩu ghi trên đó. Đã là cho bà thì cứ nhận lấy, đỡ khi tôi về nhà lại khó ăn khó nói.”
Xong xuôi, bà ta quay người bước ra khỏi sân.
Ôn Lê bế con chó lên xe, ánh mắt điềm tĩnh như mặt nước rơi nhanh về phía bà lão đang đứng ở cổng, không nỡ rời xa. Cô giơ tay ra hiệu cho bà về nhà.
“Khó nói lắm, cái người phụ nữ đến đón nó chắc là mẹ kế, vợ mới của cha nó đấy. Nhìn một phát đã biết là kẻ chẳng dễ dây vào. Ôn Lê hiền lành như vậy, liệu có bị bắt nạt không đây?”
“Ba ngày thì mất tăm đâu mất hai ngày, chẳng biết đi đâu, học hành thì bê trễ. Về rồi cũng đâu chắc được yêu quý, lại không khéo bị đuổi trở lại.”
Giữa những lời bàn tán râm ran của hàng xóm, Ôn Lê – cô gái đã sống buông thả mười bảy năm – ngồi lên chiếc xe sang, thẳng tiến về phía biệt thự nhà giàu của người cha ruột.
Sở dĩ chưa chuyển đi, ngoài việc bà ngoại không nỡ rời xa, thì khung cảnh nơi đây thực sự rất đẹp.
Nhưng cô luôn phải kìm nén bản tính, suốt ngày đóng vai một cô gái bình thường, phù hợp với độ tuổi và thân phận trước mặt bà ngoại lẫn hàng xóm, thật quá mệt mỏi.
Vậy mà như thế vẫn chưa đủ.
Họ vẫn nhìn cô bằng con mắt đầy nghi ngờ.
Vẫn cho rằng Ôn Lê không phải loại người tốt đẹp gì.
Dẫu rằng... cô quả thật cũng chẳng phải.
Cô rút điện thoại ra, kết nối tai nghe, mở game lên.
Hữu Miêu Bính: [Đại thần! Tôi có tiền! Tôi có cả đống tiền luôn! Xin ngài hãy động bàn tay nhỏ bé cao quý mà chấp nhận lời mời kết bạn của tôi đi!]
Vừa đăng nhập, một tin nhắn hiện lên bên dưới.
Chẳng cần nhìn tên tài khoản, cô cũng biết là ai rồi.
4
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
