TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 15
Chương 15

Cậu bé bị từ chối thẳng thừng, tuy buồn bã nhưng không bỏ cuộc mà cố gắng duỗi dài cánh tay nhỏ đưa điện thoại về phía Ôn Lê thêm lần nữa, đôi mắt to đen láy tràn đầy mong đợi.

Ôn Lê: "Thêm làm gì? Điện thoại của nhóc sắp bị tịch thu à?"

Cậu bé không nói gì, cứ thế giơ điện thoại lên.

Ôn Lê nhìn khuôn mặt nhỏ mềm mại, đáng yêu và đẹp trai đó, cuối cùng miễn cưỡng cầm điện thoại lên quét mã.

Định lừa cậu bé một chút, nhưng cậu bé lại ranh mãnh nhìn chằm chằm vào thao tác của cô, cô đành phải gửi lời mời kết bạn cho đối phương.

Nhìn cái ảnh đại diện không màu mè và tên WeChat đơn giản "Lục" của đối phương, chắc hẳn đó là ông nội của cậu bé.

WeChat của cô có khá nhiều ông chú lớn tuổi, sợ nhầm lẫn nên trước khi gửi yêu cầu kết bạn, cô tiện tay đã đặt ghi chú là Lão cổ hủ.

Lục Kỳ không kìm được lẩm bẩm nhỏ: "Đây là đang làm gì vậy?"

Giây tiếp theo, điện thoại của Lục Tây Kiêu rung lên.

Anh như có cảm giác, lấy ra xem danh bạ WeChat sáng đèn đỏ, là thông báo yêu cầu thêm bạn bè của Ôn Lê.

Lục Tây Kiêu tắt điện thoại, lại nhìn về phía cậu bé, lát sau ánh mắt tự nhiên chuyển sang Ôn Lê.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, cổ mảnh khảnh, đường nét rõ ràng, trang phục thường ngày đơn giản, mỗi cử động toát lên vẻ lười biếng, phóng khoáng, làn da rất trắng, trắng đến mức có vẻ ốm yếu không khỏe mạnh, khuôn mặt nhìn nghiêng mang vẻ đẹp dịu dàng không có tính công kích, lưng rất mỏng, khiến xương quai xanh càng thêm nổi bật.

Là một người từ đầu đến chân đều sinh ra để gây chú ý.

Cái nhìn soi mói này quá xâm lược, Ôn Lê cầm chai nước lên giả vờ uống để che giấu, ánh mắt không lộ liễu quét qua xung quanh.

Lục Tây Kiêu từ đó nhìn thấy chính diện khuôn mặt cô.

Mặt nhỏ, ngũ quan to, là một vẻ đẹp tươi sáng rực rỡ, cộng thêm vài phần khí chất sắc sảo rất có lực sát thương, khiến khuôn mặt nhìn nghiêng dịu dàng của cô trở nên lừa dối.

Ôn Lê phát hiện chiếc Bentley màu trắng của tài xế cậu bé đã biến mất, và xuất hiện thêm một chiếc Maybach màu đen cửa kính đóng kín.

Cậu bé đã ăn no, đang cầm thịt khô cho Hắc Tướng Quân ăn.

Ôn Lê cũng còn vài miếng là xong.

Chưa kịp ăn hết đã vài tên côn đồ lưu manh lấc cấc xách ghế nghênh ngang ngồi xuống: "Không phiền cùng bàn chứ?"

Vài tiếng huýt sáo côn đồ vang lên, mùi thuốc lá theo đó lan tỏa.

"Người đẹp, đưa em trai ra ăn khuya à? Em trai đáng yêu thật đấy, bộ đồ nhỏ này mặc vào nhìn ngầu thật."

Tên cầm đầu côn đồ nhe cái miệng đầy răng vàng, mặt mày tươi roi rói tự nhiên: "Ăn có mỗi tí này thôi à? Vẫn còn sớm mà, lại đây anh mời."

Gã lấy thực đơn, hào phóng nói: "Cứ gọi thoải mái."

Ôn Lê không ngẩng đầu lên, nói một câu không nặng không nhẹ: "Cút."

Không những không có tác dụng răn đe, ngược lại còn khiến chúng càng hăng hơn, từng tên cười hì hì: "Người đẹp còn cá tính ghê."

"Anh Hào của bọn tôi không có ý gì khác đâu, chỉ thích kết bạn với gái đẹp, đặc biệt là đại mỹ nhân như cô."

Tên côn đồ này còn tiện tay vỗ vỗ vào con thú bông trên ghế.

"Đúng đấy, kết bạn với anh Hào của bọn tôi không thiệt đâu."

Giọng của mấy tên côn đồ mỗi lúc một lớn hơn, không ít người bao gồm cả chủ quán đều nhận ra tình hình ở bàn này, nhưng họ không ai có đủ dũng khí đứng ra làm chim đầu đàn, dù sao thì mấy tên côn đồ này nhìn thật sự không dễ chọc.

Ôn Lê từ từ ngừng đũa, sắc mặt lạnh hơn nhiều, gần đây cô không thể vận động mạnh, hơn nữa đối diện còn có một đứa trẻ.

Cậu bé ôm Hắc Tướng Quân, khuôn mặt nhỏ căng thẳng.

Ôn Lê đang nghĩ cách đuổi mấy con ruồi này đi, không ngờ tên đầu cầm đầu côn đồ lại chán sống phun một làn khói thuốc về phía Ôn Lê.

3

0

1 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.