TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16
Chương 16

Ôn Lê nhất thời không kiềm chế được, gần như theo phản xạ nắm chặt đôi đũa trong tay, nhanh như cắt cắm xuyên qua lòng bàn tay đang đặt trên mặt bàn của tên cầm đầu côn đồ.

Lực khủng khϊếp đến mức tưởng chừng xuyên thủng cả mặt bàn.

"A a a!"

Tiếng la thảm thiết xé lòng khiến người ta sởn gai ốc.

Máu tươi chảy lênh láng trên mặt bàn.

Cảnh tượng tàn nhẫn này khiến không ít người kinh hãi, không ngờ cô gái trông có vẻ vô hại lại ra tay tàn độc đến vậy.

Lục Kỳ đang vội vàng chạy đến giải cứu bị giật mình: "Ối trời…"

Người anh ta cũng đứng sững lại giữa đường.

Tên côn đồ tay nhám nhúa đã vỗ thú bông kia vừa kinh hãi vừa nhanh chóng phản ứng lại, đứng dậy túm lấy chai thủy tinh đựng sữa đậu nành.

Chưa kịp chạm vào, cổ tay gã đã bị túm lấy không thể nhúc nhích.

Ôn Lê khẽ dùng sức, vặn cánh tay tên côn đồ buộc gã quay người, ngay sau đó một cú đá vào hõm đầu gối đối phương, khiến gã khuỵu gối xuống đất.

Gần như cùng lúc, Ôn Lê chụp lấy chai sữa đậu nành trên bàn, từ dưới vung chai lên đập vào cằm tên côn đồ khác đang xông lên từ phía bên kia.

Cứ như thể đã dự đoán trước, tốc độ cực nhanh, ra tay cũng dứt khoát quyết liệt, mảnh thủy tinh văng tung tóe.

Ba tên côn đồ trong chớp mắt một tên ngã, hai tên bị thương.

Lục Kỳ kinh ngạc thốt lên: "Nhanh quá."

Ra tay cũng đủ tàn nhẫn, cú đá đó, chân tên kia coi như phế rồi.

Tên cầm đầu côn đồ ngồi phịch xuống đất, mấy tên đàn em cũng sợ hãi lùi lại, đứa nào đứa nấy mặt mày trắng bệch như thấy ma.

Hắc Tướng Quân sủa điên cuồng, nếu không phải cậu bé ôm chặt thì đã xông ra rồi. Chỉ là tiếng sủa thật sự có chút non nớt.

Ôn Lê nhìn chằm chằm bọn chúng, lạnh giọng nói: "Còn không cút."

Mấy tên côn đồ run lên, đỡ đồng bọn bỏ chạy thục mạng.

Mọi việc diễn ra quá nhanh, kết thúc cũng quá nhanh, cậu bé ngây người nhìn chằm chằm Ôn Lê… cậu bé lúc nảy còn chưa kịp tìm cứu viện.

Những người xung quanh cũng đang nhìn.

Ôn Lê mất hết khẩu vị, nhìn cậu bé đang trân trân không chớp mắt, tưởng là bị dọa sợ rồi.

"Đi thôi, về nhà."

Cô vừa nói xong, não đột nhiên đau nhói, không hề có dấu hiệu báo trước.

Ôn Lê cả người lẫn ghế đổ vật xuống đất không động đậy.

Nguy hiểm được hóa giải, Lục Kỳ đang đứng kẹt giữa đường đành phải quay trở lại, nhưng anh ta vừa lên xe thì người ở ghế sau lại xuống xe.

Lục Kỳ khó hiểu nhìn Lục Tây Kiêu đang sải bước đi về phía quán ăn vỉa hè, rồi ngay sau đó phát hiện tình hình ở quán ăn.

Cậu bé hoảng sợ ngồi xổm trên mặt đất, đôi tay nhỏ không ngừng đẩy vai Ôn Lê, cố gắng gọi cô tỉnh dậy.

Những người xung quanh từ từ vây lại, giúp gọi xe cứu thương.

Ánh mắt cậu bé sốt ruột tìm kiếm chiếc Bentley màu trắng của Lục Võ, lại vui mừng khi thấy Lục Tây Kiêu đi tới.

Cậu bé như thấy được cứu tinh, lập tức chạy đến kéo người đàn ông đến bên cạnh Ôn Lê.

Lục Tây Kiêu đứng từ trên cao, không biểu cảm nhìn Ôn Lê đang ngất xỉu dưới đất, thấy cậu bé sốt ruột đến sắp khóc, anh gạt chiếc ghế vướng víu ra rồi bế xốc cô lên khỏi mặt đất.

Lục Kỳ với vẻ hiếu kỳ đuổi theo sau, sau khi định thần lại vội vàng ôm hai con thú bông, rồi lại đuổi theo người.

Trước khi đi, anh ta liếc nhìn vết máu trên bàn, không khỏi lo lắng tiểu thiếu gia nhà mình có bị dọa sợ không…

Chiếc xe nhanh chóng lao về phía bệnh viện gần nhất.

Ở ghế sau.

Cậu bé ngồi trên đùi Lục Tây Kiêu và Hắc Tướng Quân trong vòng tay cậu bé, một người một chó đều đang chằm chằm nhìn Ôn Lê đang hôn mê ở ghế bên cạnh với vẻ sốt ruột.

Cậu bé ngẩng đôi mắt ướt đẫm nhìn người đàn ông.

Lục Tây Kiêu an ủi: "Yên tâm đi, sẽ không sao đâu."

Trong phòng bệnh.

Ôn Lê tỉnh lại từ cơn đau chưa tan hết, mùi thuốc khử trùng quen thuộc cho cô biết mình đang ở bệnh viện.

Bóng người cao lớn bên cửa sổ lập tức lọt vào tầm mắt.

3

0

1 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.