0 chữ
Chương 14
Chương 14
Lục Kỳ: "Đúng là tiểu thiếu gia Cảnh Nguyên. Sao lại ăn ở đây? Lục Võ đâu rồi? Cô gái kia là ai?"
Lục Tây Kiêu định xuống xe nhưng khi thấy cậu bé không ngừng gật đầu với cô gái và dùng sữa đậu nành cụng ly với người ta, hành động mở cửa xe của anh dừng lại.
Xiên nướng được dọn lên bàn.
Ôn Lê lấy một xiên xúc xích không cay đưa cho cậu bé: "Cẩn thận nóng."
Cậu bé ăn gì cũng thấy lạ lẫm, cứ xuýt xoa vì cay, mặt đỏ bừng, một miếng rau ba ngụm sữa.
Ôn Lê nhìn thấy mà buồn cười: "Tối nay chưa ăn cơm à?"
Cậu bé gật đầu.
"Đây là ăn hay chưa ăn?"
Cậu bé lại gật đầu.
"…" Ôn Lê không kìm được nói: "Nhóc không thích nói chuyện hay là phát triển muộn vậy?"
Hai tuổi đã có thể gửi tin nhắn văn bản, thông minh hơn những đứa trẻ cùng tuổi, nhưng lại chưa từng nghe cậu bé nói từ nào ngoài "ừm".
Cậu bé cầm muỗng, dường như đang nghĩ cách trả lời, đôi mắt to tròn ướŧ áŧ vì cay nhìn Ôn Lê.
Nửa ngày sau cậu bé mới mấp máy môi nhỏ, nhưng vẫn không nói gì.
Lúc này, điện thoại của Ôn Lê lại reo.
Thấy cuộc gọi đến, cô suy nghĩ một lát rồi mới nghe máy.
"Cô đến Kinh Thành ở rồi à?"
Giọng Lộ Dữ trong điện thoại lộ rõ vẻ mệt mỏi nhưng lại dịu dàng.
Ôn Lê: "Ừm."
Lộ Dữ cười khẽ, yên tâm hơn rất nhiều: "Vậy thì tốt rồi."
Minh Thành địa thế xa xôi, ngôi làng Ôn Lê sống lại càng không thuận tiện giao thông, tình trạng bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào nguy kịch của cô mà sống ở Minh Thành thì quá đáng lo.
Lộ Dữ một lần nữa khuyên nhủ: "Thật sự không nhập viện sao?"
Ôn Lê: "Tình trạng của tôi tôi rõ, tôi sẽ chú ý hơn, yên tâm đi, Giang Ứng Bạch đang chăm chú theo dõi tôi qua mạng mà."
Vừa xuất viện nửa tháng, Ôn Lê không muốn nhanh chóng nhập viện lại.
"Được." Lộ Dữ hiểu tính cô, chỉ có thể hứa với cô: "Cô đợi tôi, tôi nhất định sẽ không để cuộc phẫu thuật xảy ra bất kỳ sai sót nào."
Nghe giọng anh ta mệt mỏi, Ôn Lê muốn nói gì đó nhưng vốn không giỏi ăn nói, cuối cùng cô chỉ đáp: "Ừm."
Dù cô có nói gì, Lộ Dữ lúc này cũng sẽ không nghe.
Lục Kỳ cầm điện thoại: "Ngũ gia, đã hỏi Lục Võ rồi, cô gái đó là người mà tiểu thiếu gia Cảnh Nguyên quen cách đây nửa tháng ở một cửa hàng đồ chơi, tiểu thiếu gia chủ động xin cách liên lạc của người ta, hôm nay cũng là tiểu thiếu gia chủ động hẹn người ta ra ngoài, nhưng thân phận của cô gái đó Lục Võ chưa kịp tra, anh ta cứ nghĩ sẽ không có diễn biến tiếp theo… Tôi sẽ sắp xếp người đi điều tra ngay."
Lục Kỳ tiếp tục gọi điện thoại, vừa nhìn về phía quán ăn vỉa hè.
Ngẫu nhiên quen biết?
Anh ta không tin.
Ai mà chịu buổi tối đi chơi với một đứa trẻ hai tuổi ít nói như vậy chứ? Lại còn là một cô gái xinh đẹp như thế.
Vừa chơi cùng lại vừa bao ăn.
Bao nhiêu năm qua, vô số phụ nữ tìm mọi cách tiếp cận Ngũ gia nhà anh ta, thủ đoạn cũng vô vàn, ra tay từ tiểu thiếu gia Cảnh Nguyên cũng không phải là một lối đi khác biệt… nhưng mời ăn quán ăn vỉa hè thì đúng là một lối đi khác biệt thật.
Cô lại là người đầu tiên thành công.
Cũng lợi hại đấy chứ.
"Ngũ gia, có cần tôi đi đón tiểu thiếu gia về nhà không?"
Thấy Lục Tây Kiêu chỉ nhìn mà không đáp lại, Lục Kỳ liền im lặng.
Cậu bé đang ăn thì lấy điện thoại ra, loay hoay một lúc rồi hai tay đưa về phía Ôn Lê.
Ôn Lê nhìn màn hình, là một ảnh chụp màn hình mã QR WeChat.
"Ý gì đây? Muốn tôi thêm à?"
Cậu bé gật đầu.
"Ai vậy? Người lớn nhà nhóc à?"
Lại gật đầu.
Ôn Lê vừa ăn vừa nói, giọng điệu lười biếng nhưng rất kiên nhẫn: "Cha mẹ? Anh chị em?"
Cậu bé lắc đầu.
Ôn Lê: "Ông bà nội ngoại?"
Cậu bé suy nghĩ khoảng hai giây, rồi gật đầu.
"Không thêm."
Lục Tây Kiêu định xuống xe nhưng khi thấy cậu bé không ngừng gật đầu với cô gái và dùng sữa đậu nành cụng ly với người ta, hành động mở cửa xe của anh dừng lại.
Xiên nướng được dọn lên bàn.
Ôn Lê lấy một xiên xúc xích không cay đưa cho cậu bé: "Cẩn thận nóng."
Cậu bé ăn gì cũng thấy lạ lẫm, cứ xuýt xoa vì cay, mặt đỏ bừng, một miếng rau ba ngụm sữa.
Ôn Lê nhìn thấy mà buồn cười: "Tối nay chưa ăn cơm à?"
Cậu bé gật đầu.
"Đây là ăn hay chưa ăn?"
Cậu bé lại gật đầu.
"…" Ôn Lê không kìm được nói: "Nhóc không thích nói chuyện hay là phát triển muộn vậy?"
Hai tuổi đã có thể gửi tin nhắn văn bản, thông minh hơn những đứa trẻ cùng tuổi, nhưng lại chưa từng nghe cậu bé nói từ nào ngoài "ừm".
Nửa ngày sau cậu bé mới mấp máy môi nhỏ, nhưng vẫn không nói gì.
Lúc này, điện thoại của Ôn Lê lại reo.
Thấy cuộc gọi đến, cô suy nghĩ một lát rồi mới nghe máy.
"Cô đến Kinh Thành ở rồi à?"
Giọng Lộ Dữ trong điện thoại lộ rõ vẻ mệt mỏi nhưng lại dịu dàng.
Ôn Lê: "Ừm."
Lộ Dữ cười khẽ, yên tâm hơn rất nhiều: "Vậy thì tốt rồi."
Minh Thành địa thế xa xôi, ngôi làng Ôn Lê sống lại càng không thuận tiện giao thông, tình trạng bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào nguy kịch của cô mà sống ở Minh Thành thì quá đáng lo.
Lộ Dữ một lần nữa khuyên nhủ: "Thật sự không nhập viện sao?"
Ôn Lê: "Tình trạng của tôi tôi rõ, tôi sẽ chú ý hơn, yên tâm đi, Giang Ứng Bạch đang chăm chú theo dõi tôi qua mạng mà."
"Được." Lộ Dữ hiểu tính cô, chỉ có thể hứa với cô: "Cô đợi tôi, tôi nhất định sẽ không để cuộc phẫu thuật xảy ra bất kỳ sai sót nào."
Nghe giọng anh ta mệt mỏi, Ôn Lê muốn nói gì đó nhưng vốn không giỏi ăn nói, cuối cùng cô chỉ đáp: "Ừm."
Dù cô có nói gì, Lộ Dữ lúc này cũng sẽ không nghe.
Lục Kỳ cầm điện thoại: "Ngũ gia, đã hỏi Lục Võ rồi, cô gái đó là người mà tiểu thiếu gia Cảnh Nguyên quen cách đây nửa tháng ở một cửa hàng đồ chơi, tiểu thiếu gia chủ động xin cách liên lạc của người ta, hôm nay cũng là tiểu thiếu gia chủ động hẹn người ta ra ngoài, nhưng thân phận của cô gái đó Lục Võ chưa kịp tra, anh ta cứ nghĩ sẽ không có diễn biến tiếp theo… Tôi sẽ sắp xếp người đi điều tra ngay."
Ngẫu nhiên quen biết?
Anh ta không tin.
Ai mà chịu buổi tối đi chơi với một đứa trẻ hai tuổi ít nói như vậy chứ? Lại còn là một cô gái xinh đẹp như thế.
Vừa chơi cùng lại vừa bao ăn.
Bao nhiêu năm qua, vô số phụ nữ tìm mọi cách tiếp cận Ngũ gia nhà anh ta, thủ đoạn cũng vô vàn, ra tay từ tiểu thiếu gia Cảnh Nguyên cũng không phải là một lối đi khác biệt… nhưng mời ăn quán ăn vỉa hè thì đúng là một lối đi khác biệt thật.
Cô lại là người đầu tiên thành công.
Cũng lợi hại đấy chứ.
"Ngũ gia, có cần tôi đi đón tiểu thiếu gia về nhà không?"
Thấy Lục Tây Kiêu chỉ nhìn mà không đáp lại, Lục Kỳ liền im lặng.
Cậu bé đang ăn thì lấy điện thoại ra, loay hoay một lúc rồi hai tay đưa về phía Ôn Lê.
Ôn Lê nhìn màn hình, là một ảnh chụp màn hình mã QR WeChat.
"Ý gì đây? Muốn tôi thêm à?"
Cậu bé gật đầu.
"Ai vậy? Người lớn nhà nhóc à?"
Lại gật đầu.
Ôn Lê vừa ăn vừa nói, giọng điệu lười biếng nhưng rất kiên nhẫn: "Cha mẹ? Anh chị em?"
Cậu bé lắc đầu.
Ôn Lê: "Ông bà nội ngoại?"
Cậu bé suy nghĩ khoảng hai giây, rồi gật đầu.
"Không thêm."
3
0
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
