TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 13
Chương 13

Viện trưởng Quách sắp xếp lại ngôn ngữ: "Bác sĩ Dawn không thuộc bất kỳ bệnh viện hay học viện y khoa nào trong nước, và thông tin của cô ấy trên toàn thế giới đều là tài liệu tuyệt mật, tôi cũng chỉ mới một năm trước được xem cô ấy phẫu thuật một lần, lúc đó cô ấy đeo khẩu trang, chỉ biết là một nữ bác sĩ trẻ tuổi, cách thức liên lạc của cô ấy là do tôi lúc đó mặt dày xin được, tôi không thể cung cấp thêm thông tin hữu ích nào cho ngài…"

Vị thánh thủ ngoại khoa được mệnh danh là huyền thoại của giới y học này quả thật rất thần bí, đến giờ anh cũng chỉ tìm được vài bác sĩ từng hợp tác với cô ấy, nhưng đều không thể moi được bất kỳ thông tin hữu ích nào từ miệng họ…

Viện trưởng Quách vẫn đang nói.

Một bên, Lục Kỳ đang cắm cúi gõ bàn phím đến mức suýt tóe lửa, đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt ánh lên vẻ mừng rỡ và kích động: "Ngũ gia, tìm được rồi! Người đang ở Kinh Thành, rất gần."

Viện trưởng Quách: "Tìm được cái gì?"

Lục Tây Kiêu đứng dậy, ném lại cho vệ sĩ phía sau một câu: "Đưa Viện trưởng Quách về." Rồi sải bước rời đi.

Để lại Viện trưởng Quách mặt mày ngơ ngác.



Món cơm chiên thơm lừng được mang lên.

Cậu bé đang đút thịt khô cho Hắc Tướng Quân rồi nhìn chằm chằm vào đĩa cơm chiên vài giây, cậu bé nhận lấy cái muỗng Ôn Lê đưa cho rồi nếm thử một miếng.

Thấy cậu bé bị hương thơm làm cho ngẩn ngơ, Ôn Lê gắp cho cậu bé một miếng thịt bò xào vàng: "Hơi cay đó."

Ôn Lê còn chưa kịp ăn, Giang Ứng Bạch đã gọi điện đến.

"Vừa có người dùng số điện thoại của cậu để định vị địa chỉ IP, may mà thời gian cuộc gọi ngắn, tôi đã chặn cho cậu rồi."

"Người này có chút bản lĩnh, nằm trong top ba những người từng cố gắng xâm nhập điện thoại của cậu cũng đủ để anh ta khoe khoang cả đời rồi."

"Nhưng tôi thấy thủ pháp của anh ta khá lạ, chắc không phải người trong liên minh hacker, tôi sẽ kiểm tra lại."

"Từ bốn tháng trước khi cậu bị thương, hệ thống an ninh của chiếc điện thoại đó chưa được cập nhật, tôi đã tăng cường cho cậu rồi."

Ôn Lê: "Còn gì nữa không?"

"Thật sự còn. Nhà họ Lục ở Kinh Thành đang bỏ ra số tiền lớn để mời người phẫu thuật, đơn đặt hàng rải khắp cả giới hắc bạch."

"Cậu đừng có thấy tiền mà sáng mắt nhé, tình trạng hiện tại của cậu không thể thực hiện phẫu thuật cường độ cao được đâu."

Ôn Lê đưa một miếng mì xào vào miệng.

Cô và nhà họ Lục tạm thời không có liên hệ gì, nhắc đến nhà họ Lục lớn mạnh, cô chỉ có ấn tượng với một cái tên… Lục Tây Kiêu.

Rất nhanh.

Một đoàn xe Maybach màu đen với biển số trùng nhau xuất hiện gần quán ăn vỉa hè.

Lục Kỳ nhìn chằm chằm vào vị trí đã biến mất trên máy tính, không còn tìm thấy bất kỳ dấu vết nào, cả người liền ủ rũ.

"Ngũ gia, tôi đã cố hết sức rồi…"

Đối phương dùng số điện thoại nước ngoài nên không tra được chút thông tin nào, mà số điện thoại này cũng đã không thể gọi được nữa…

"Người của chúng ta sắp đến rồi, đợi người đến thì có đào ba tấc đất cũng phải tìm ra người." Lục Kỳ một lần nữa thắp lên hy vọng, nhưng hơn cả là tự an ủi mình.

Ở đây người qua lại tấp nập, tìm một người đâu có dễ dàng như vậy.

"Về đi."

Người đàn ông lên tiếng, giọng điệu không nghe ra cảm xúc.

"Vậy tôi đưa ngài về nghỉ ngơi trước."

Lục Kỳ lái xe rẽ một vòng, anh ta tinh mắt nhìn thấy cậu bé đang ăn một cách ngon lành, miệng đầy dầu mỡ tại một quán đồ ăn vặt vỉa hè ven đường.

Lục Kỳ cố gắng mở to mắt hai lần, nhìn đi nhìn lại kỹ càng vẫn thấy giống, lúc này mới dám mở miệng: "Ngũ gia, ngài nhìn bên kia có giống tiểu thiếu gia Cảnh Nguyên không?"

Lục Tây Kiêu ngồi ở ghế sau đang nhắm mắt nghỉ ngơi nghe thấy vậy, mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, sau khi thấy dáng người nhỏ bé đó, sắc mặt khẽ thay đổi.

3

0

1 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.