TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 26
Chương 26

Lúc Yến Thanh Vũ đi ra khỏi phòng học, đúng lúc nhìn thấy một cảnh tượng cách đó không xa, mắt lập tức lóe lên.

Hình như đó là… người đứng nhất của lớp bên cạnh? Đi cùng với bạn cùng bàn của cô ấy… Tùy Dặc?

Tùy Dặc bước ra khỏi phòng học, cảm nhận được đằng sau có người đang nhìn mình, cô quay đầu nhìn người đang đuổi theo mình.

“Hình như cậu rất thích chặn đường người khác nhỉ." Tùy Dặc lướt qua cậu ta, tiếp tục đi về phía trước.

“Ơ, cậu không biết mình là ai à? Chúng ta đã từng gặp nhau rất nhiều lần rồi đó!”

"Ừm, tôi nhớ..."

“Vậy cậu còn…”

“Từng gặp không có nghĩa là tôi phải biết tên cậu, không ai nói cho tôi biết cả.”

“Vu Hàng, mình tên Vu Hàng, giờ đã có người nói cho cậu biết rồi đấy!”

Vu Hàng mỉm cười, hai tay đút trong túi quần, đến bên cạnh Tùy Dặc, thăm dò sắc mặt Tùy Dặc: "Cậu muốn đi căn tin à, mình cùng đi nhé!”

“...”

Tùy Dặc nhìn cậu ta, không trả lời.

Một trước một sau đi vào căn tin, mua cơm, rồi ngồi đối diện nhau, lúc này Tùy Dặc mới thong thả ngắm nhìn Vu Hàng, hai tay chống lên bàn, im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: "Nói đi..."

Nói… Nói gì cơ? Mắt Vu Hàng lóe lên, cầm cái nĩa khuấy khuấy mì, cười: "Mình đã nhìn thấy chuyện trên xe bus rồi."

Cậu ta giơ cái nĩa lên, chọt chọt trong không khí, mặt mày hớn hở: "Chiêu kia của cậu ngầu bá cháy bọ chét luôn! Cậu từng học võ đúng không?”

Nói chắc nịch luôn.

Cậu trai nào cũng ôm một giấc mộng võ hiệp, cậu ta coi cô thành cao thủ võ lâm rồi à? Bảo sao người lúc nào cũng nào cũng mắt để trên đầu như cậu ta lại có thể nhún nhường bắt chuyện với cô như vậy…

Đổi lại là lúc bình thường, hẳn là cậu ta sẽ chẳng buồn ngó tới cô luôn, dù sao cuộc sống của hai người bọn họ như hai thế giới vậy.

Tùy Dặc dở khóc dở cười, cô cũng không có ác cảm gì với cậu ta, chỉ uống một ngụm sữa, xoa dịu cái dạ dày đang sôi sùng sục của mình, ngón tay thon dài trắng nõn chạm vào ly thủy tinh trong suốt.

"Cậu cảm thấy nói chuyện này với một người năm nào cũng trượt vòng thi chạy 800 mét có hợp lý không?"

Tùy Dặc thản nhiên nhắc nhở người kia, lúc này Vu Hàng mới nhớ ra, hình như sức khỏe của Tùy Dặc rất ốm yếu, thường xuyên vắng mặt trong tiết thể dục.

“Nhưng cậu…”

“Chỉ là may mắn ngẫu nhiên mà thôi”

Tùy Dặc mặc kệ cậu ta, tập trung ăn cơm của mình, Vu Hàng nghẹn họng, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, nhưng cậu ta lại nhanh chóng cảm thấy buồn bực.

Phong thái ưu nhã, ăn uống từ tốn, yên tĩnh tao nhã, phong phạm giáo dưỡng như nước chảy mây trôi vô cùng đẹp mắt.

Xuất thân của Tùy Dặc…

“Tùy Dặc, cách ăn uống của cậu là ai dạy vậy?" Vu Hàng đã thành thói quen, trong lòng có thắc mắc gì thì hỏi cái đó, kể cả với Tùy Dặc cũng không ngoại lệ.

Tùy Dặc không trả lời, ăn xong rồi uống hết sữa, rút một tờ giấy ra lau miệng.

Đáp: "Tự học"

Tự học? Vu Hàng bị sặc: "Tự học? Sao lại thế được, cậu ăn uống như thế này…”

"Ăn uống là một loại thói quen, phần lớn là được cha mẹ người thân dạy dỗ uốn nắn từ nhỏ, nhưng tôi là người không cha không mẹ, chỉ có thể tự học thôi, nếu cậu thấy bất ngờ thì có thể cho rằng khả năng tự học của tôi không tồi, tôi ăn xong rồi, xin lỗi không tiếp chuyện được nữa, cậu cứ từ từ ăn đi nhé."

Giác quan của Tùy Dặc rất nhạy, cô cảm nhận được ánh nhìn hóng hớt của những người gần đó, trong đó còn có ánh mắt cực kỳ sắc bén, như thể muốn đâm chết cô vậy.

Cô bỏ khăn giấy xuống rồi rời đi, để lại Vu Hàng đang bối rối.

Hình như cậu ta lại quên mất cô là trẻ mồ côi rồi.

Trẻ mồ côi, không nói đến lai lịch xuất thân, mấy cái lễ nghi chuẩn chỉnh gì đó đều là trò cười, chẳng lẽ thật sự là tự học ư?

Nhưng cái khí chất điềm tĩnh tự nhiên này, ai mà nghĩ là tự học được chứ? Có lẽ chính Tùy Dặc cũng không biết người khác có thể dễ dàng quên mất bối cảnh xuất thân của cô như thế.

"Mà thôi, ăn cơm trước đi đã, dù sao cũng ở ngay lớp bên cạnh thôi, sau này còn nhiều dịp làm quen lắm!"

Lúc trước Vu Hàng không hề biết Tùy Dặc của lớp bên cạnh còn có một mặt như vậy, trước kia ở trường… Cũng may lần đó cậu ta đi xe bus nên mới bắt gặp.

Lúc này cậu ta đang ăn cơm, còn Tùy Dặc đang suy nghĩ về tương lai thì bị chặn lại.

Bị chặn ở giao lộ chỗ vườn hoa.

Bốn cô gái, hình như là ở lớp bên cạnh.

Có một người rất nổi tiếng - chị đại Lâm Sơ Hiểu ngang ngược có tiếng.

“Có chuyện gì à?" Tùy Dặc dừng chân.

“Có chuyện gì? Mày không biết xấu hổ à mà còn dám hỏi!" Lâm Sơ Hiểu vỗ tay! Ba người kia lập tức xông lên!

Vừa thô bạo vừa nhanh gọn, ngay cả mấy câu đôi co cũng không thèm nói, xem ra mục đích của bọn họ đã vô cùng rõ ràng rồi!

Tùy Dặc cau mày, lùi lại tránh xa bọn họ, lúc bọn họ lại muốn xông đến, cô nói: “Là vì Vu Hàng?”

“Đúng… Mày là người của lớp 12A2, lại đi bám theo Vu Hàng, còn ăn cơm cùng cậu ấy, tao cảnh cáo mày..."

2

0

1 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.