0 chữ
Chương 25
Chương 25
Trường học, dù có là cấp hai hay cấp ba thì đều có áp lực bài vở nặng nề, trong không gian tràn ngập hơi thở tuổi trẻ nhưng cũng mệt mỏi u ám kia, những cô cậu học sinh khoác áo đồng phục mơ mộng về tương lai tươi sáng của mình.
Có tương lai, có hiện tại, có bản thân mình, cũng có những người khác…
Hot girl lớp, hot girl trường, hotboy lớp, hotboy trường, đám cậu ấm cô chiêu và bè lũ, họ đều là hình mẫu lý tưởng của đám học sinh khác.
Có nhan sắc, có tiền bạc, có quyền, họ tượng trưng cho giai cấp thống trị trong một xã hội thu nhỏ.
Lớp 12A2 cũng là một mô hình thu nhỏ trong cái thùng chứa ấy.
Yến Thanh Vũ chính là “idol” của lớp bọn họ.
Xuất thân từ một gia đình giàu có và thần bí, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp như ánh trăng trên cao, dáng người thon thả, dịu dàng như cành liễu, trên người thoang thoảng mùi hương của hoa lan, trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, cô gái như vậy, vừa đến một cái đã chiếm luôn hạng nhất trong đợt thi của trường, người như cô ấy dù có đứng giữa thành phố đông đúc thì những người xung quanh cũng chỉ như làm nền mà thôi.
Là hot girl và cũng là học sinh có thành tích đứng đầu toàn trường, cô ấy chính là tín ngưỡng của cả đám học sinh lớp 12A2, nhất cử nhất động của cô ấy cũng có thể làm dậy sóng toàn trường.
Dù lúc này cô ấy có thể ở gần đám học sinh lớp 12A2 này đến thế, nhưng chỉ chưa đến một năm nữa, cô ấy cũng sẽ tung đôi cánh lộng lẫy của mình, bay ra thế giới rộng lớn ngoài kia, không còn liên quan gì đến đám học sinh lớp 12A2 còn chẳng vào được đại học kia.
Tất cả mọi người sẽ bị cô ấy bỏ lại phía sau, kể cả những giáo viên đã từng dạy cô ấy.
Sở dĩ lớp 12A2 này nổi tiếng cũng là vì có cô ấy.
----------
"Xin chào..." Yến Thanh Vũ nhìn Tùy Dặc một cái, hơi cau mày, đột nhiên nhớ đến những lời đồn về cô.
Tùy Dặc, hình như cô ấy có chút ấn tượng.
Năm ngoái Yến Thanh Vũ chuyển đến ngôi trường này vào tuần cuối cùng của năm học, dự kỳ thi cuối học kỳ của lớp 11 ở đây rồi dễ dàng đạt được hạng nhất toàn trường, ổn định địa vị của cô ấy ở lớp 11A2.
Cô ấy dường như không liên quan gì đến người có thứ hạng tầm trung như Tùy Dặc, sẵn tiện nói luôn, người đứng thứ hai trong lớp 11A2 còn không vào nổi top 100 của lớp.
Nhưng mà cũng chẳng sao cả, điểm chính là Yến Thanh Vũ và Tùy Dặc chẳng quen biết gì nhau, cũng chỉ gặp qua có vài lần, cho nên, cô ấy vẫn khách sáo chào Tùy Dặc một câu.
Từ điểm này có thể thấy được cô ấy là người được nuôi dạy rất tốt.
“Xin chào!”
Tùy Dặc cũng chào lại, sau đó hai người tự thu dọn đồ đạc của mình.
Nhưng mà trong mắt người khác, chào hỏi thế này thà không chào còn hơn.
Dù sao thì cũng là bạn học ngồi với nhau một tuần, lại còn qua một kỳ nghỉ đông, khai giảng gặp nhau lại nói "Xin chào" với nhau như thế liệu có ổn không?
Tất nhiên Tùy Dặc không thấy có gì bất ổn cả, cô nhét đống sách vào hộc bàn, nhìn đồng hồ trên tường.
Thời cấp ba quả là ác mộng, mười một giờ rưỡi mới được tan học, chỉ có một tiếng để ăn trưa, ăn xong còn phải quay về tự học tiếp.
Nếu như giáo viên còn cao su thêm giờ thì ăn trưa không khác gì đi đánh trận vậy! Nhiều học sinh sẽ tự chuẩn bị sẵn bánh mì để mang theo lót dạ.
Còn nếu đi căn tin, thẻ cơm của cô chỉ đủ ăn nửa tháng, còn nửa tháng sau, cô sẽ không còn tiền ăn nữa.
Tùy Dặc nhanh chân chạy ra khỏi cổng trường, những người khác cũng lấy lại tinh thần, chỉ những người nhà gần hoặc nhà có điều kiện đưa đón thì mới về nhà vào buổi trưa, còn lại hầu hết đều đến căn tin trường ăn cơm.
“Đi thôi, tan học rồi, Lâm Lam, bọn mình đi ăn thôi!”
“Đi thôi!”
“Thanh Vũ, cậu có muốn đi ăn cùng chúng mình không?”
Có người hỏi Yến Thanh Vũ, Yến Thanh Vũ lắc đầu, "Mình không đi đâu, cảm ơn nhé, các cậu cứ đi đi."
“Ồ, vậy bọn mình đi đây!”
Vừa đi được một đoạn, Tiền Phong Linh đã kéo cô gái vừa hỏi Yến Thanh Vũ, tức giận nói: "Cậu gọi nhỏ đó làm gì chứ? Người ta sẽ ăn cơm ở căn tin trường chắc?”
“Thì mình hỏi thử thôi, mẹ mình bảo, chơi thân với cậu ấy biết đâu có thể giúp thành tích của mình tiến bộ hơn đấy… Với cả bình thường cậu ấy không đi xe bus thì cũng đi xe đạp, trông cũng không giống con nhà giàu mà!"
Thành tích ư? Tiền Phong Linh liếc xéo gương mặt mũm mĩm tròn trịa của cô gái kia, nhếch mép cười lạnh.
Con cái nhà bình thường làm sao có được khí chất hơn người như cô ấy chứ? Mặc đại một cái áo phông mà cũng trị giá hàng trăm, thậm chí hàng ngàn đồng?
Thật đúng là một đám vừa ngây thơ vừa ngu ngốc!
----------
Có tương lai, có hiện tại, có bản thân mình, cũng có những người khác…
Hot girl lớp, hot girl trường, hotboy lớp, hotboy trường, đám cậu ấm cô chiêu và bè lũ, họ đều là hình mẫu lý tưởng của đám học sinh khác.
Có nhan sắc, có tiền bạc, có quyền, họ tượng trưng cho giai cấp thống trị trong một xã hội thu nhỏ.
Lớp 12A2 cũng là một mô hình thu nhỏ trong cái thùng chứa ấy.
Yến Thanh Vũ chính là “idol” của lớp bọn họ.
Xuất thân từ một gia đình giàu có và thần bí, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp như ánh trăng trên cao, dáng người thon thả, dịu dàng như cành liễu, trên người thoang thoảng mùi hương của hoa lan, trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, cô gái như vậy, vừa đến một cái đã chiếm luôn hạng nhất trong đợt thi của trường, người như cô ấy dù có đứng giữa thành phố đông đúc thì những người xung quanh cũng chỉ như làm nền mà thôi.
Dù lúc này cô ấy có thể ở gần đám học sinh lớp 12A2 này đến thế, nhưng chỉ chưa đến một năm nữa, cô ấy cũng sẽ tung đôi cánh lộng lẫy của mình, bay ra thế giới rộng lớn ngoài kia, không còn liên quan gì đến đám học sinh lớp 12A2 còn chẳng vào được đại học kia.
Tất cả mọi người sẽ bị cô ấy bỏ lại phía sau, kể cả những giáo viên đã từng dạy cô ấy.
Sở dĩ lớp 12A2 này nổi tiếng cũng là vì có cô ấy.
----------
"Xin chào..." Yến Thanh Vũ nhìn Tùy Dặc một cái, hơi cau mày, đột nhiên nhớ đến những lời đồn về cô.
Tùy Dặc, hình như cô ấy có chút ấn tượng.
Cô ấy dường như không liên quan gì đến người có thứ hạng tầm trung như Tùy Dặc, sẵn tiện nói luôn, người đứng thứ hai trong lớp 11A2 còn không vào nổi top 100 của lớp.
Nhưng mà cũng chẳng sao cả, điểm chính là Yến Thanh Vũ và Tùy Dặc chẳng quen biết gì nhau, cũng chỉ gặp qua có vài lần, cho nên, cô ấy vẫn khách sáo chào Tùy Dặc một câu.
Từ điểm này có thể thấy được cô ấy là người được nuôi dạy rất tốt.
“Xin chào!”
Tùy Dặc cũng chào lại, sau đó hai người tự thu dọn đồ đạc của mình.
Nhưng mà trong mắt người khác, chào hỏi thế này thà không chào còn hơn.
Tất nhiên Tùy Dặc không thấy có gì bất ổn cả, cô nhét đống sách vào hộc bàn, nhìn đồng hồ trên tường.
Thời cấp ba quả là ác mộng, mười một giờ rưỡi mới được tan học, chỉ có một tiếng để ăn trưa, ăn xong còn phải quay về tự học tiếp.
Nếu như giáo viên còn cao su thêm giờ thì ăn trưa không khác gì đi đánh trận vậy! Nhiều học sinh sẽ tự chuẩn bị sẵn bánh mì để mang theo lót dạ.
Còn nếu đi căn tin, thẻ cơm của cô chỉ đủ ăn nửa tháng, còn nửa tháng sau, cô sẽ không còn tiền ăn nữa.
Tùy Dặc nhanh chân chạy ra khỏi cổng trường, những người khác cũng lấy lại tinh thần, chỉ những người nhà gần hoặc nhà có điều kiện đưa đón thì mới về nhà vào buổi trưa, còn lại hầu hết đều đến căn tin trường ăn cơm.
“Đi thôi, tan học rồi, Lâm Lam, bọn mình đi ăn thôi!”
“Đi thôi!”
“Thanh Vũ, cậu có muốn đi ăn cùng chúng mình không?”
Có người hỏi Yến Thanh Vũ, Yến Thanh Vũ lắc đầu, "Mình không đi đâu, cảm ơn nhé, các cậu cứ đi đi."
“Ồ, vậy bọn mình đi đây!”
Vừa đi được một đoạn, Tiền Phong Linh đã kéo cô gái vừa hỏi Yến Thanh Vũ, tức giận nói: "Cậu gọi nhỏ đó làm gì chứ? Người ta sẽ ăn cơm ở căn tin trường chắc?”
“Thì mình hỏi thử thôi, mẹ mình bảo, chơi thân với cậu ấy biết đâu có thể giúp thành tích của mình tiến bộ hơn đấy… Với cả bình thường cậu ấy không đi xe bus thì cũng đi xe đạp, trông cũng không giống con nhà giàu mà!"
Thành tích ư? Tiền Phong Linh liếc xéo gương mặt mũm mĩm tròn trịa của cô gái kia, nhếch mép cười lạnh.
Con cái nhà bình thường làm sao có được khí chất hơn người như cô ấy chứ? Mặc đại một cái áo phông mà cũng trị giá hàng trăm, thậm chí hàng ngàn đồng?
Thật đúng là một đám vừa ngây thơ vừa ngu ngốc!
----------
2
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
