0 chữ
Chương 27
Chương 27
Tùy Dặc sửng sốt, cô với Vu Hàng á? Hôm nay mới quen biết mà…
Nhưng mà cô cũng không muốn giải thích dông dài, nói thì cũng chỉ chọc cho họ thêm tức giận thôi, cô nghĩ ngợi một chút, nở một nụ cười vô hại, có thể xoa dịu ác ý của người khác.
Bốn người kia ngạc nhiên, tuy mặt mày hằm hằm nhưng cũng không động tay động chân nữa.
“Mày cười cái gì!”
"Không có gì, chỉ là mấy cậu hiểu lầm rồi, thực ra là lần trước cậu ta đi xe bus nhưng lại không mang tiền, tôi tiện tay trả cho cậu ta hai đồng, hôm nay cậu ta đến trả tiền cho tôi thôi…"
Ặc? Là vậy ư?
“Nhưng mà…”
"Cậu ta không hề mời tôi ăn cơm, tiền cơm là tự tôi trả, nếu các cậu cứ cắn mãi không tha, để cho người ngoài nghe được lại hiểu lầm, đồn ra ngoài thì không hay đâu."
Tức là vốn dĩ không có chuyện gì hết, nếu bọn họ quấy rối Tùy Dặc, lỡ người khác lại đồn ra thành cô và Vu Hàng quen nhau thì sao?
Biết đâu còn vô tình thuận nước đẩy thuyền, góp công giúp Tùy Dặc và Vu Hàng đến với nhau nữa.
Mà con nhỏ Tùy Dặc này…
Lâm Sơ Hiểu nhìn chằm chằm Tùy Dặc một lúc lâu, càng nhìn càng thấy mặt mũi cô không tệ, không chừng Vu Hàng sẽ thực sự rung động…
Không bằng xử lý khéo léo hơn~
"Sơ Hiểu, làm sao bây giờ..." Một người kéo tay áo Lâm Sơ Hiểu, thực ra cô ta cũng không dám làm lớn chuyện, dù sao cũng là học sinh cuối cấp rồi, để xảy ra chuyện gì, lỡ truyền ra ngoài sẽ rất khó nghe.
Lâm Sơ Hiểu cao gầy, cao 167cm, cao hơn Tùy Dặc rất nhiều, đứng khoanh tay trước ngực, đáng sợ hơn ba người kia nhiều, chưa kể cô ta còn rất xinh đẹp, tính tình điêu ngoa, gia cảnh giàu có, cho nên ba người kia đều nghe lời cô ta răm rắp.
"Thấy mày trước kia cũng ngoan ngoãn hiền lành, thái độ cũng tốt, tao sẽ tin mày lần này, nhưng nếu còn có lần sau..."
Lâm Sơ Hiểu vươn tay túm lấy hoa trong chậu hoa bên cạnh, dùng sức vò mạnh… Từng cánh hoa bị vò nát rơi lả tả.
Bứt hoa bẻ cành cũng chỉ cỡ này mà thôi.
“Hiểu rồi chứ?" Cô ta lạnh lùng trợn mắt nhìn Tùy Dặc.
Tùy Dặc thấy vậy, ánh mắt lóe lên vài cái, gật đầu, sau đó cất bước rẽ vào vườn hoa, hơi chần chừ một lát, cuối cùng cô cũng nói: "Đó là hoa hồng mà thầy hiệu trưởng trồng đấy".
Rồi nhanh nhảu chạy đi mất.
Mấy người kia đờ người ra, sau đó mới luống cuống!
“A, là của hiệu trưởng đấy!!!”
“Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ!”
“A, chị Sơ Hiểu, tay chị chảy máu rồi kìa!”
“Mẹ kiếp! Kêu cái gì! Chạy mau! Chờ đã, giúp tao lấy gai ra đã, mẹ nó đau chết mất! Sao bọn mày không nhắc tao đây là hoa hồng hả!”
Chị, chị ra tay quyết đoán như thế, làm sao bọn em ngăn kịp!
--------
Trường phổ thông số 2 được coi là một trong những trường trọng điểm của Nam Tầm, vậy nên luật lệ cũng rất nghiêm khắc, giờ nghỉ trưa thì phải nghỉ trưa, thế nhưng vào giờ nghỉ trưa, muốn tự học hay nghỉ ngơi đều tùy, nhất là vào cấp ba, muốn học thì học, không muốn thì thôi, các thầy cô giáo đều hiểu rõ người nào học được, người nào muốn cũng không học nổi.
Tùy Dặc là người bị kẹt ở giữa hai loại ấy, có học hay không thì tùy mình thôi, giáo viên cũng không quan tâm lắm. Cho nên cả buổi trưa cô đều nằm gục trên bàn ngủ trưa.
Vì mảnh vỡ kia mà cơ thể cô đang thay đổi rất rõ rệt, rõ ràng nhất là cô bắt đầu ham ngủ hơn, từ sáng tỉnh dậy ở biệt phủ Tiểu Liên cô đã cảm nhận được điều này, ngồi trong lớp học, khi mấy học sinh khác đang xì xà xì xồ học Tiếng Anh, cơn buồn ngủ lại càng mãnh liệt hơn…
Nhưng cô lại không biết mình còn có thể bị chuột rút nữa, đang ngủ thì bị chuột rút mạnh, kéo cô bừng tỉnh từ trong mộng đẹp, cô vô thức siết chặt quyển sách trong tay, thử cử động một chút, cô mở to mắt, theo bản năng sờ chân mình.
Chuột rút đau thì thôi đi, nhưng cô lại cảm thấy các khớp xương như bị kẹt ở đó, đau đến nhức nhối.
Cảm giác thật kỳ lạ.
“Sao vậy?”
“Hả? Không có gì đâu…” Tùy Dặc quay đầu, thấy Yến Thanh Vũ đang nhíu mày nhìn cô, trên khuôn mặt trắng trẻo thanh tú có chút ngờ vực, hình như vừa rồi cô phản ứng hơi mạnh à?
Cũng may là chỉ có Yến Thanh Vũ để ý.
"Quấy rầy cậu rồi à?" Tùy Dặc liếc nhìn tập đề vật lý trên bàn Yến Thanh Vũ, trên đó chi chít những ký tự khiến người ta hoa mắt chóng mặt, nhưng mà hình như mấy đề này đều không phải của trường phát, chắc là cô ấy mua à?
"Không đâu, vừa rồi mình cũng đang thất thần thôi." Lời nói của Yến Thanh Vũ rất nhẹ nhàng, làm cho người ta cảm thấy yên tâm, Tùy Dặc cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Nhưng cô cũng không nói chuyện với cô ấy nữa, mà nhẹ nhàng xoa nắn khớp xương chân mình, cau mày.
Dễ buồn ngủ và hay bị chuột rút, đây là dấu hiệu thân thể sắp phát triển tiếp ư?
Chiều cao hiện tại của cô là 160cm, cũng ở mức trung bình của con gái cấp ba, nhưng mặt mũi thì lại non choẹt, người thì như suy dinh dưỡng, trước sau như một.
Nhưng không ai biết dù cô đã gần mười tám tuổi rồi, nhưng lại chưa phát triển, ừm, chính là chưa có kinh nguyệt đấy.
Cô biết điều này không hề bình thường, nhưng cũng chẳng quan tâm lắm, bởi vì cô cũng chẳng quan tâm gì đến hậu quả sẽ có trong tương lai là mấy.
Có lẽ là cô cũng cảm thấy tương lai của mình vô cùng mờ mịt.
--------
Nhưng mà cô cũng không muốn giải thích dông dài, nói thì cũng chỉ chọc cho họ thêm tức giận thôi, cô nghĩ ngợi một chút, nở một nụ cười vô hại, có thể xoa dịu ác ý của người khác.
Bốn người kia ngạc nhiên, tuy mặt mày hằm hằm nhưng cũng không động tay động chân nữa.
“Mày cười cái gì!”
"Không có gì, chỉ là mấy cậu hiểu lầm rồi, thực ra là lần trước cậu ta đi xe bus nhưng lại không mang tiền, tôi tiện tay trả cho cậu ta hai đồng, hôm nay cậu ta đến trả tiền cho tôi thôi…"
Ặc? Là vậy ư?
“Nhưng mà…”
"Cậu ta không hề mời tôi ăn cơm, tiền cơm là tự tôi trả, nếu các cậu cứ cắn mãi không tha, để cho người ngoài nghe được lại hiểu lầm, đồn ra ngoài thì không hay đâu."
Tức là vốn dĩ không có chuyện gì hết, nếu bọn họ quấy rối Tùy Dặc, lỡ người khác lại đồn ra thành cô và Vu Hàng quen nhau thì sao?
Mà con nhỏ Tùy Dặc này…
Lâm Sơ Hiểu nhìn chằm chằm Tùy Dặc một lúc lâu, càng nhìn càng thấy mặt mũi cô không tệ, không chừng Vu Hàng sẽ thực sự rung động…
Không bằng xử lý khéo léo hơn~
"Sơ Hiểu, làm sao bây giờ..." Một người kéo tay áo Lâm Sơ Hiểu, thực ra cô ta cũng không dám làm lớn chuyện, dù sao cũng là học sinh cuối cấp rồi, để xảy ra chuyện gì, lỡ truyền ra ngoài sẽ rất khó nghe.
Lâm Sơ Hiểu cao gầy, cao 167cm, cao hơn Tùy Dặc rất nhiều, đứng khoanh tay trước ngực, đáng sợ hơn ba người kia nhiều, chưa kể cô ta còn rất xinh đẹp, tính tình điêu ngoa, gia cảnh giàu có, cho nên ba người kia đều nghe lời cô ta răm rắp.
"Thấy mày trước kia cũng ngoan ngoãn hiền lành, thái độ cũng tốt, tao sẽ tin mày lần này, nhưng nếu còn có lần sau..."
Bứt hoa bẻ cành cũng chỉ cỡ này mà thôi.
“Hiểu rồi chứ?" Cô ta lạnh lùng trợn mắt nhìn Tùy Dặc.
Tùy Dặc thấy vậy, ánh mắt lóe lên vài cái, gật đầu, sau đó cất bước rẽ vào vườn hoa, hơi chần chừ một lát, cuối cùng cô cũng nói: "Đó là hoa hồng mà thầy hiệu trưởng trồng đấy".
Rồi nhanh nhảu chạy đi mất.
Mấy người kia đờ người ra, sau đó mới luống cuống!
“A, là của hiệu trưởng đấy!!!”
“Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ!”
“A, chị Sơ Hiểu, tay chị chảy máu rồi kìa!”
“Mẹ kiếp! Kêu cái gì! Chạy mau! Chờ đã, giúp tao lấy gai ra đã, mẹ nó đau chết mất! Sao bọn mày không nhắc tao đây là hoa hồng hả!”
Chị, chị ra tay quyết đoán như thế, làm sao bọn em ngăn kịp!
Trường phổ thông số 2 được coi là một trong những trường trọng điểm của Nam Tầm, vậy nên luật lệ cũng rất nghiêm khắc, giờ nghỉ trưa thì phải nghỉ trưa, thế nhưng vào giờ nghỉ trưa, muốn tự học hay nghỉ ngơi đều tùy, nhất là vào cấp ba, muốn học thì học, không muốn thì thôi, các thầy cô giáo đều hiểu rõ người nào học được, người nào muốn cũng không học nổi.
Tùy Dặc là người bị kẹt ở giữa hai loại ấy, có học hay không thì tùy mình thôi, giáo viên cũng không quan tâm lắm. Cho nên cả buổi trưa cô đều nằm gục trên bàn ngủ trưa.
Vì mảnh vỡ kia mà cơ thể cô đang thay đổi rất rõ rệt, rõ ràng nhất là cô bắt đầu ham ngủ hơn, từ sáng tỉnh dậy ở biệt phủ Tiểu Liên cô đã cảm nhận được điều này, ngồi trong lớp học, khi mấy học sinh khác đang xì xà xì xồ học Tiếng Anh, cơn buồn ngủ lại càng mãnh liệt hơn…
Nhưng cô lại không biết mình còn có thể bị chuột rút nữa, đang ngủ thì bị chuột rút mạnh, kéo cô bừng tỉnh từ trong mộng đẹp, cô vô thức siết chặt quyển sách trong tay, thử cử động một chút, cô mở to mắt, theo bản năng sờ chân mình.
Chuột rút đau thì thôi đi, nhưng cô lại cảm thấy các khớp xương như bị kẹt ở đó, đau đến nhức nhối.
Cảm giác thật kỳ lạ.
“Sao vậy?”
“Hả? Không có gì đâu…” Tùy Dặc quay đầu, thấy Yến Thanh Vũ đang nhíu mày nhìn cô, trên khuôn mặt trắng trẻo thanh tú có chút ngờ vực, hình như vừa rồi cô phản ứng hơi mạnh à?
Cũng may là chỉ có Yến Thanh Vũ để ý.
"Quấy rầy cậu rồi à?" Tùy Dặc liếc nhìn tập đề vật lý trên bàn Yến Thanh Vũ, trên đó chi chít những ký tự khiến người ta hoa mắt chóng mặt, nhưng mà hình như mấy đề này đều không phải của trường phát, chắc là cô ấy mua à?
"Không đâu, vừa rồi mình cũng đang thất thần thôi." Lời nói của Yến Thanh Vũ rất nhẹ nhàng, làm cho người ta cảm thấy yên tâm, Tùy Dặc cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Nhưng cô cũng không nói chuyện với cô ấy nữa, mà nhẹ nhàng xoa nắn khớp xương chân mình, cau mày.
Dễ buồn ngủ và hay bị chuột rút, đây là dấu hiệu thân thể sắp phát triển tiếp ư?
Chiều cao hiện tại của cô là 160cm, cũng ở mức trung bình của con gái cấp ba, nhưng mặt mũi thì lại non choẹt, người thì như suy dinh dưỡng, trước sau như một.
Nhưng không ai biết dù cô đã gần mười tám tuổi rồi, nhưng lại chưa phát triển, ừm, chính là chưa có kinh nguyệt đấy.
Cô biết điều này không hề bình thường, nhưng cũng chẳng quan tâm lắm, bởi vì cô cũng chẳng quan tâm gì đến hậu quả sẽ có trong tương lai là mấy.
Có lẽ là cô cũng cảm thấy tương lai của mình vô cùng mờ mịt.
--------
2
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
