0 chữ
Chương 2
Chương 29: Được Và Mất Cùng Đến
Một tiếng lao xao nổi lên, công tử Xuất vén màn xe, ngồi thẳng dậy, nhìn Ngọc Tử chằm chằm. Vị hiền sĩ đồng hành cùng hắn trầm giọng quát:
"Lời tiểu tử này rất có lý, xin chư vị hãy cảnh giác!"
"Vâng!"
Tiếng đáp vang dội của các kiếm khách hòa vào nhau, tạo nên một âm thanh đầy uy lực. Công tử Xuất vẫn nhìn thẳng Ngọc Tử, hồi lâu sau, khóe môi cong lên, nở nụ cười ung dung.
Lúc này, đoàn người đã tiến vào rừng cây. Kiếm khách hộ tống thương đội chỉ còn lại những người bảo vệ xe ngựa của công tử Xuất, thân phận bất phàm, vừa là thân tín, vừa là tùy tùng của hắn.
Lời nói của Ngọc Tử vô tình khiến mọi nghi ngờ đổ dồn về phía họ. Giữa tiếng vó ngựa lộp cộp, không khí trở nên tĩnh lặng lạ thường, nhất là đám kiếm khách. Ánh mắt họ nhìn nhau đầy cảnh giác, nghi hoặc và phòng bị.
Các kiếm khách vây quanh công tử Xuất vội vàng mặc áo giáp đồng, giơ cao những tấm khiên lớn bằng nửa người, che chắn cho hắn từ bốn phương tám hướng, đồng thời liên tục đưa mắt quan sát xung quanh.
Tĩnh lặng, một sự tĩnh lặng đến đáng sợ bao trùm lên cả đoàn người.
Ngọc Tử ngẩng đầu, thấy công tử Xuất khép hờ đôi mắt, tựa như đang ngủ, nàng suy nghĩ một chút rồi lùi về phía sau. Nàng chỉ là một nhân vật nhỏ bé, không nên quá gần gũi với công tử Xuất lúc này.
Ngọc Tử trở về đội xe lừa. Thương đội vẫn chậm rãi di chuyển trong rừng cây. Phía trước, đội ngũ người ngựa im lặng đến lạ thường, chỉ còn lại tiếng ồn ào của đám tạp dịch phía sau, tiếng động này càng thêm chói tai giữa tiếng chim hót líu lo.
Rừng cây ước chừng ba, bốn dặm, thương đội đi không nhanh không chậm, đã qua được hơn nửa đoạn đường. Càng đến gần bìa rừng, ánh sáng le lói từ phía cuối càng trở nên rõ ràng, lòng Ngọc Tử cũng theo đó mà căng thẳng hơn.
Tâm trạng nàng lúc này rất phức tạp, vừa mong có thích khách xuất hiện để chứng minh nàng có con mắt tinh tường, lại vừa mong không có chuyện gì xảy ra để bản thân được an toàn.
Trong cảm giác bất an đó, thương đội dần dần tiến ra khỏi rừng cây.
Không có bất kỳ động tĩnh nào.
Tuy nhiên, cả công tử Xuất, vị hiền sĩ bên cạnh và các kiếm khách xung quanh vẫn trong tư thế giương cung bạt kiếm, cảnh giác cao độ.
Thương đội thong thả ra khỏi rừng. Khi tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu xuống, rọi lên những người kiếm khách, công tử Xuất mới thở phào một hơi đầy mệt mỏi. Ngón tay thon dài trắng nõn của hắn vươn ra, kéo rèm xe xuống.
Mọi thứ đều bình thường, không có gì khác lạ.
Ngọc Tử cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại có chút thất vọng.
Thương đội đi thêm khoảng bốn trăm bước thì các kiếm khách của đội xe bò, xe lừa hoàn thành nhiệm vụ trở về. Bọn họ cười nói vui vẻ, trong nháy mắt, lực lượng bảo vệ lại trở nên hùng hậu.
Cung lau mồ hôi trên trán, thấy Ngọc Tử đang cúi đầu trầm tư thì chỉ lắc đầu cười, không để ý lắm.
Đúng lúc này, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên. Một kiếm khách đến trước mặt Ngọc Tử, chắp tay thi lễ, khách khí nói:
"Cậu bé, công tử Xuất có lời mời."
Cung và Á đều kinh ngạc nhìn Ngọc Tử, không hiểu vì sao công tử Xuất lại cho mời con trai mình.
Ngọc Tử mím môi, cố gắng kìm nén nhịp tim đang đập loạn, theo chân người kiếm khách tiến về phía trước. Chẳng mấy chốc, nàng đã đến trước xe ngựa của công tử Xuất.
Ngọc Tử tiến lên vài bước, chắp tay, có chút e dè:
"Công tử, tiểu nhân..."
Nàng chưa kịp nói hết câu, giọng nói thanh nhã, vui vẻ của công tử Xuất đã cắt ngang:
"Đừng sợ!"
Giọng nói của hắn thật ôn hòa, khiến Ngọc Tử ngạc nhiên nhìn lên.
Tấm rèm xe được vén lên, để lộ gương mặt tuấn mỹ, cao quý của công tử Xuất. Hắn nhìn Ngọc Tử với vẻ ôn hòa, lấy từ trong tủ bên trái xe ra một chiếc hộp gỗ.
Một kiếm khách nhận lấy hộp gỗ, đưa cho Ngọc Tử.
Công tử Xuất mỉm cười nhìn nàng, nói:
"Ngươi rất giỏi."
Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, hắn chậm rãi nói tiếp:
"Nếu còn cơ hội gặp lại, ta mong được mời ngươi làm thực khách. Đến lúc đó, ngươi có thể mang chiếc hộp này đến gặp ta."
Ngọc Tử hiểu ý, trong lòng tràn ngập vui mừng, vội vàng cúi đầu chắp tay, cất cao giọng:
"Tiểu nhân vô cùng vinh hạnh!"
"Đi thôi."
"Vâng."
Mãi đến khi xe ngựa đi xa, Ngọc Tử vẫn ngây ngô nhìn chiếc hộp gỗ được chạm trổ tinh xảo trong tay, nụ cười rạng rỡ trên môi.
Vị hiền sĩ ngồi cùng xe với công tử Xuất quay đầu lại nhìn Ngọc Tử, rồi mỉm cười nói:
"Tiểu tử này có thể làm hiền sĩ."
Ở thời đại này, hiền sĩ là danh xưng dành cho những người có học thức, kiến thức uyên bác. Nói một đứa trẻ xuất thân bình dân "có thể làm hiền sĩ" chính là một lời khen ngợi, một sự khẳng định.
Công tử Xuất không đáp lời, hắn mím môi, trong đôi mắt như ngọc lưu ly hiện lên tia sáng lạnh lẽo.
Hồi lâu sau, hắn mới khẽ hỏi:
"Trong rừng quả nhiên có người?"
Vị hiền sĩ kéo màn xe xuống, chắp tay đáp:
"Không sai, trong rừng có khoảng năm mươi người! Bọn chúng mang theo hơn mười cung nỏ!"
Nói đến đây, vị hiền sĩ trung niên không khỏi rùng mình. Trong đầu hắn hiện lên cảnh tượng mười chiếc cung nỏ đồng loạt nhắm vào xe ngựa của họ. Hắn thở dài:
"Nếu không phải tiểu tử kia cảnh báo, lần này chúng ta nguy rồi."
Công tử Xuất gật đầu, chậm rãi nói:
"Bọn chúng bị tiểu tử kia nói toạc chân tướng, ta lại có sự chuẩn bị nên mới án binh bất động. Nhưng lần này, ta cũng không thể ngồi yên chờ chết!"
Hắn xoa xoa trán, hỏi tiếp:
"Đã tìm ra kẻ khả nghi trong đám kiếm khách chưa?"
"Đã kiểm tra kỹ càng, không bỏ sót một ai."
"Tốt! Đêm nay ta vừa rời đi, các ngươi lập tức động thủ! Phải gϊếŧ cho sạch sẽ!"
"Vâng!"
Ngọc Tử nhìn chiếc hộp trong tay, cười ngây ngô một hồi, sau đó vui vẻ chạy như bay về phía đội xe lừa.
Từ xa, Cung đã thấy Ngọc Tử đang cười toe toét, ông cũng cười lớn, thúc ngựa đến gần, ân cần hỏi:
"Con ta có chuyện gì vui vậy?"
Ngọc Tử mím môi, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt lấm lem bụi đường. Nàng giơ cao chiếc hộp trước mặt Cung, vừa đắc ý vừa có chút xót xa:
"Phụ thân, công tử Xuất ban thưởng cho con này. Lần này trở về, con sẽ mua hai con lừa khỏe cho phụ thân ngồi xe."
Tuy chưa mở hộp, nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt của công tử Xuất lúc nãy và độ tinh xảo của chiếc hộp, nàng có thể đoán được lần này mình đã phát tài.
Cung hớn hở nhận lấy chiếc hộp, ngón tay cái nhẹ nhàng ấn mở nắp. Vừa nhìn thấy thứ bên trong, cả ông và Ngọc Tử đều ngây người.
Vô số ánh mắt đổ dồn về phía hai cha con.
Dưới ánh mặt trời, một miếng bạch ngọc trắng muốt, sáng bóng, nằm yên lặng trong hộp, tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp.
Cung hít sâu một hơi, thì thào:
"Dương chỉ bạch ngọc thượng đẳng!"
Miếng ngọc lớn bằng lòng bàn tay, độ tinh khiết cao như vậy, ít nhất cũng phải trị giá trăm lạng vàng! Phần thưởng hậu hĩnh này, cho dù là tặng cho vương hậu của nước lớn cũng là một lễ vật trọng thể!
Ban thưởng quá lớn!
Cung trừng mắt nhìn Ngọc Tử, kinh ngạc hỏi:
"Con ta đã lập công gì?"
Một trăm lạng vàng, có thể sửa sang lại căn nhà xiêu vẹo của họ, cũng có thể giúp họ sống an nhàn sung túc ở nơi phồn hoa nhất Đại Tề!
Gần như trong nháy mắt, tất cả giấc mộng, ước mơ của Ngọc Tử đều đã trở thành hiện thực!
Nàng đã trở nên giàu có!
Cung hầu hạ hai đời vua nước Tề, khổ cực ba mươi năm, tất cả những lần được thưởng cộng lại cũng không bằng miếng ngọc quý này.
Ngọc Tử không trả lời câu hỏi của cha. Nàng cười ngây ngô một hồi lâu rồi dần dần bình tĩnh lại.
Không cần quay đầu lại, chỉ cần dùng khóe mắt, nàng cũng có thể nhìn thấy rõ ánh mắt của đám kiếm khách đang nhìn chằm chằm vào miếng ngọc, ánh mắt đó như hổ đói rình mồi!
Những người kiếm khách vẫn ngày ngày cùng ăn cùng nói chuyện vui vẻ, giờ khắc này, trong mắt họ chỉ còn lại sự tham lam, khát vọng chiếm hữu.
Ngọc Tử im lặng hồi lâu rồi mới ngẩng đầu, cười nói với cha:
"Công con lập được rất lớn."
Vừa nói, nàng vừa vươn tay ra đón lấy khối ngọc quý. Ngọc quý từ tay Cung chuyển sang tay Ngọc Tử. Nhưng đúng lúc này, chẳng hiểu sao tay nàng lại run lên!
Xoảng!
Miếng ngọc quý vẽ một đường cong duyên dáng trong không trung, ánh sáng bảy màu lấp lánh dưới ánh mặt trời rồi rơi thẳng xuống đất!
Choang!
Tiếng ngọc vỡ vang lên thật rõ ràng, êm tai đến lạ thường. Cũng phải thôi, tiếng ngọc vỡ vốn được coi là thanh âm du dương nhất trần gian.
Miếng ngọc trị giá trăm lạng vàng, rơi từ tay Ngọc Tử xuống đất với một tư thế đẹp mắt, vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ! Từng mảnh vỡ vẫn tỏa ra ánh sáng ấm áp dưới ánh mặt trời, chiết xạ ra ánh sáng bảy màu lung linh. Trong thứ ánh sáng rực rỡ ấy, dường như có cả những giọt nước mắt của ngọc.
Ngọc vỡ! Một trăm lạng vàng cũng tan thành mây khói!
"Lời tiểu tử này rất có lý, xin chư vị hãy cảnh giác!"
"Vâng!"
Tiếng đáp vang dội của các kiếm khách hòa vào nhau, tạo nên một âm thanh đầy uy lực. Công tử Xuất vẫn nhìn thẳng Ngọc Tử, hồi lâu sau, khóe môi cong lên, nở nụ cười ung dung.
Lúc này, đoàn người đã tiến vào rừng cây. Kiếm khách hộ tống thương đội chỉ còn lại những người bảo vệ xe ngựa của công tử Xuất, thân phận bất phàm, vừa là thân tín, vừa là tùy tùng của hắn.
Lời nói của Ngọc Tử vô tình khiến mọi nghi ngờ đổ dồn về phía họ. Giữa tiếng vó ngựa lộp cộp, không khí trở nên tĩnh lặng lạ thường, nhất là đám kiếm khách. Ánh mắt họ nhìn nhau đầy cảnh giác, nghi hoặc và phòng bị.
Tĩnh lặng, một sự tĩnh lặng đến đáng sợ bao trùm lên cả đoàn người.
Ngọc Tử ngẩng đầu, thấy công tử Xuất khép hờ đôi mắt, tựa như đang ngủ, nàng suy nghĩ một chút rồi lùi về phía sau. Nàng chỉ là một nhân vật nhỏ bé, không nên quá gần gũi với công tử Xuất lúc này.
Ngọc Tử trở về đội xe lừa. Thương đội vẫn chậm rãi di chuyển trong rừng cây. Phía trước, đội ngũ người ngựa im lặng đến lạ thường, chỉ còn lại tiếng ồn ào của đám tạp dịch phía sau, tiếng động này càng thêm chói tai giữa tiếng chim hót líu lo.
Rừng cây ước chừng ba, bốn dặm, thương đội đi không nhanh không chậm, đã qua được hơn nửa đoạn đường. Càng đến gần bìa rừng, ánh sáng le lói từ phía cuối càng trở nên rõ ràng, lòng Ngọc Tử cũng theo đó mà căng thẳng hơn.
Trong cảm giác bất an đó, thương đội dần dần tiến ra khỏi rừng cây.
Không có bất kỳ động tĩnh nào.
Tuy nhiên, cả công tử Xuất, vị hiền sĩ bên cạnh và các kiếm khách xung quanh vẫn trong tư thế giương cung bạt kiếm, cảnh giác cao độ.
Thương đội thong thả ra khỏi rừng. Khi tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu xuống, rọi lên những người kiếm khách, công tử Xuất mới thở phào một hơi đầy mệt mỏi. Ngón tay thon dài trắng nõn của hắn vươn ra, kéo rèm xe xuống.
Mọi thứ đều bình thường, không có gì khác lạ.
Ngọc Tử cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại có chút thất vọng.
Thương đội đi thêm khoảng bốn trăm bước thì các kiếm khách của đội xe bò, xe lừa hoàn thành nhiệm vụ trở về. Bọn họ cười nói vui vẻ, trong nháy mắt, lực lượng bảo vệ lại trở nên hùng hậu.
Đúng lúc này, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên. Một kiếm khách đến trước mặt Ngọc Tử, chắp tay thi lễ, khách khí nói:
"Cậu bé, công tử Xuất có lời mời."
Cung và Á đều kinh ngạc nhìn Ngọc Tử, không hiểu vì sao công tử Xuất lại cho mời con trai mình.
Ngọc Tử mím môi, cố gắng kìm nén nhịp tim đang đập loạn, theo chân người kiếm khách tiến về phía trước. Chẳng mấy chốc, nàng đã đến trước xe ngựa của công tử Xuất.
Ngọc Tử tiến lên vài bước, chắp tay, có chút e dè:
"Công tử, tiểu nhân..."
Nàng chưa kịp nói hết câu, giọng nói thanh nhã, vui vẻ của công tử Xuất đã cắt ngang:
"Đừng sợ!"
Giọng nói của hắn thật ôn hòa, khiến Ngọc Tử ngạc nhiên nhìn lên.
Tấm rèm xe được vén lên, để lộ gương mặt tuấn mỹ, cao quý của công tử Xuất. Hắn nhìn Ngọc Tử với vẻ ôn hòa, lấy từ trong tủ bên trái xe ra một chiếc hộp gỗ.
Một kiếm khách nhận lấy hộp gỗ, đưa cho Ngọc Tử.
Công tử Xuất mỉm cười nhìn nàng, nói:
"Ngươi rất giỏi."
Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, hắn chậm rãi nói tiếp:
"Nếu còn cơ hội gặp lại, ta mong được mời ngươi làm thực khách. Đến lúc đó, ngươi có thể mang chiếc hộp này đến gặp ta."
Ngọc Tử hiểu ý, trong lòng tràn ngập vui mừng, vội vàng cúi đầu chắp tay, cất cao giọng:
"Tiểu nhân vô cùng vinh hạnh!"
"Đi thôi."
"Vâng."
Mãi đến khi xe ngựa đi xa, Ngọc Tử vẫn ngây ngô nhìn chiếc hộp gỗ được chạm trổ tinh xảo trong tay, nụ cười rạng rỡ trên môi.
Vị hiền sĩ ngồi cùng xe với công tử Xuất quay đầu lại nhìn Ngọc Tử, rồi mỉm cười nói:
"Tiểu tử này có thể làm hiền sĩ."
Ở thời đại này, hiền sĩ là danh xưng dành cho những người có học thức, kiến thức uyên bác. Nói một đứa trẻ xuất thân bình dân "có thể làm hiền sĩ" chính là một lời khen ngợi, một sự khẳng định.
Công tử Xuất không đáp lời, hắn mím môi, trong đôi mắt như ngọc lưu ly hiện lên tia sáng lạnh lẽo.
Hồi lâu sau, hắn mới khẽ hỏi:
"Trong rừng quả nhiên có người?"
Vị hiền sĩ kéo màn xe xuống, chắp tay đáp:
"Không sai, trong rừng có khoảng năm mươi người! Bọn chúng mang theo hơn mười cung nỏ!"
Nói đến đây, vị hiền sĩ trung niên không khỏi rùng mình. Trong đầu hắn hiện lên cảnh tượng mười chiếc cung nỏ đồng loạt nhắm vào xe ngựa của họ. Hắn thở dài:
"Nếu không phải tiểu tử kia cảnh báo, lần này chúng ta nguy rồi."
Công tử Xuất gật đầu, chậm rãi nói:
"Bọn chúng bị tiểu tử kia nói toạc chân tướng, ta lại có sự chuẩn bị nên mới án binh bất động. Nhưng lần này, ta cũng không thể ngồi yên chờ chết!"
Hắn xoa xoa trán, hỏi tiếp:
"Đã tìm ra kẻ khả nghi trong đám kiếm khách chưa?"
"Đã kiểm tra kỹ càng, không bỏ sót một ai."
"Tốt! Đêm nay ta vừa rời đi, các ngươi lập tức động thủ! Phải gϊếŧ cho sạch sẽ!"
"Vâng!"
Ngọc Tử nhìn chiếc hộp trong tay, cười ngây ngô một hồi, sau đó vui vẻ chạy như bay về phía đội xe lừa.
Từ xa, Cung đã thấy Ngọc Tử đang cười toe toét, ông cũng cười lớn, thúc ngựa đến gần, ân cần hỏi:
"Con ta có chuyện gì vui vậy?"
Ngọc Tử mím môi, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt lấm lem bụi đường. Nàng giơ cao chiếc hộp trước mặt Cung, vừa đắc ý vừa có chút xót xa:
"Phụ thân, công tử Xuất ban thưởng cho con này. Lần này trở về, con sẽ mua hai con lừa khỏe cho phụ thân ngồi xe."
Tuy chưa mở hộp, nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt của công tử Xuất lúc nãy và độ tinh xảo của chiếc hộp, nàng có thể đoán được lần này mình đã phát tài.
Cung hớn hở nhận lấy chiếc hộp, ngón tay cái nhẹ nhàng ấn mở nắp. Vừa nhìn thấy thứ bên trong, cả ông và Ngọc Tử đều ngây người.
Vô số ánh mắt đổ dồn về phía hai cha con.
Dưới ánh mặt trời, một miếng bạch ngọc trắng muốt, sáng bóng, nằm yên lặng trong hộp, tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp.
Cung hít sâu một hơi, thì thào:
"Dương chỉ bạch ngọc thượng đẳng!"
Miếng ngọc lớn bằng lòng bàn tay, độ tinh khiết cao như vậy, ít nhất cũng phải trị giá trăm lạng vàng! Phần thưởng hậu hĩnh này, cho dù là tặng cho vương hậu của nước lớn cũng là một lễ vật trọng thể!
Ban thưởng quá lớn!
Cung trừng mắt nhìn Ngọc Tử, kinh ngạc hỏi:
"Con ta đã lập công gì?"
Một trăm lạng vàng, có thể sửa sang lại căn nhà xiêu vẹo của họ, cũng có thể giúp họ sống an nhàn sung túc ở nơi phồn hoa nhất Đại Tề!
Gần như trong nháy mắt, tất cả giấc mộng, ước mơ của Ngọc Tử đều đã trở thành hiện thực!
Nàng đã trở nên giàu có!
Cung hầu hạ hai đời vua nước Tề, khổ cực ba mươi năm, tất cả những lần được thưởng cộng lại cũng không bằng miếng ngọc quý này.
Ngọc Tử không trả lời câu hỏi của cha. Nàng cười ngây ngô một hồi lâu rồi dần dần bình tĩnh lại.
Không cần quay đầu lại, chỉ cần dùng khóe mắt, nàng cũng có thể nhìn thấy rõ ánh mắt của đám kiếm khách đang nhìn chằm chằm vào miếng ngọc, ánh mắt đó như hổ đói rình mồi!
Những người kiếm khách vẫn ngày ngày cùng ăn cùng nói chuyện vui vẻ, giờ khắc này, trong mắt họ chỉ còn lại sự tham lam, khát vọng chiếm hữu.
Ngọc Tử im lặng hồi lâu rồi mới ngẩng đầu, cười nói với cha:
"Công con lập được rất lớn."
Vừa nói, nàng vừa vươn tay ra đón lấy khối ngọc quý. Ngọc quý từ tay Cung chuyển sang tay Ngọc Tử. Nhưng đúng lúc này, chẳng hiểu sao tay nàng lại run lên!
Xoảng!
Miếng ngọc quý vẽ một đường cong duyên dáng trong không trung, ánh sáng bảy màu lấp lánh dưới ánh mặt trời rồi rơi thẳng xuống đất!
Choang!
Tiếng ngọc vỡ vang lên thật rõ ràng, êm tai đến lạ thường. Cũng phải thôi, tiếng ngọc vỡ vốn được coi là thanh âm du dương nhất trần gian.
Miếng ngọc trị giá trăm lạng vàng, rơi từ tay Ngọc Tử xuống đất với một tư thế đẹp mắt, vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ! Từng mảnh vỡ vẫn tỏa ra ánh sáng ấm áp dưới ánh mặt trời, chiết xạ ra ánh sáng bảy màu lung linh. Trong thứ ánh sáng rực rỡ ấy, dường như có cả những giọt nước mắt của ngọc.
Ngọc vỡ! Một trăm lạng vàng cũng tan thành mây khói!
5
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
