TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
Chương 30: Lấy Hay Bỏ

Đúng lúc này, một tiếng quát đầy phẫn nộ, như xé toạc không gian tĩnh lặng, vang lên chói tai:

"Thằng bé kia, sao một miếng ngọc ngươi cũng không cầm cho vững được?"

Giọng nói ấy chất chứa sự phẫn nộ, tức giận và đau lòng đến tột cùng!

Ngọc Tử quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu đang nhìn mình chằm chằm! Ánh mắt ấy như muốn thiêu đốt nàng, chất chứa sự giận dữ khó mà diễn tả hết! Như thể chính nàng là người làm vỡ mỹ ngọc của vị kiếm khách nước Tề này vậy.

Ngọc Tử cắn môi, lập tức cúi đầu, hai tay ôm mặt, khẽ khóc nấc lên.

Tiếng khóc vừa cất lên, bên cạnh đã vang lên giọng nói khàn đặc của Cung, ông lắp bắp, nói năng lộn xộn:

"Ngọc ơi, đây là ngọc đó! Mỹ ngọc trị giá trăm lạng vàng đó!"

Trong tiếng khóc của Cung là sự buồn bã, khổ sở không thể kìm nén.

Ngọc Tử úp mặt vào tay, liều mạng lắc đầu. Mọi người nhìn nhau, thở dài não nề rồi dần dần tản đi.

Khi những lời bàn tán xì xào đã vãn, Ngọc Tử cúi đầu, chậm rãi ngồi xuống, nàng cẩn thận nhặt từng mảnh ngọc vỡ, đặt vào hộp như cũ, sau đó kéo phụ thân đang chìm trong đau khổ đi về một phía.

Chỉ trong khoảnh khắc, Cung như già đi rất nhiều. Xem ra, người già thực sự không chịu được những cú sốc quá lớn, quá vui mừng hay quá đau buồn đều khiến họ khó lòng chống đỡ.

Hai cha con ủ rũ cúi đầu bước đi, đúng lúc này, tiếng vó ngựa từ phía trước truyền đến cùng với tiếng hô lớn:

"Tạm nghỉ, chuẩn bị bữa sáng! Tạm nghỉ, chuẩn bị bữa sáng!"

Mọi người tuân lệnh, vội vàng đứng dậy. Đám người làm thấy Ngọc Tử vừa từ một kẻ sắp trở nên giàu có lại quay về cảnh nghèo khó, trong lòng cũng dâng lên sự thương cảm, nên không gọi nàng qua làm việc nữa.

Ngồi trên bãi cỏ, Cung vẫn chưa hết đau khổ.

Một lúc lâu sau, ông mới thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn Ngọc Tử, nói:

"Con à, con, ôi..."

Tiếng thở dài của ông như tan vào trong gió. Ngọc Tử vẫn cúi đầu, vẻ mặt buồn bã, bỗng ngẩng lên, nhìn phụ thân với ánh mắt nghiêm túc, chăm chú.

Ánh mắt Ngọc Tử lúc này có chút kỳ lạ, khiến Cung nhìn mà ngây người.

Nàng chớp mắt, nhẹ giọng nói:

"Phụ thân, vừa rồi là con cố ý làm rơi ngọc!"

"Cái gì?"

Cung kinh ngạc đến ngây người, trừng mắt nhìn Ngọc Tử với vẻ mặt không dám tin.

Ngọc Tử nhìn ông, gật đầu, chậm rãi nói:

"Phụ thân, ngọc kia chúng ta không giữ được."

Nàng cười khổ, hai tháng qua vì vất vả, ăn uống không đủ no nên trông nàng gầy gò, xanh xao, đôi tay đầy vết chai sạn. Nàng nói tiếp:

"Phụ thân, có báu vật là mang tội đó!"

Giọng nói trong trẻo của Ngọc Tử vang lên bên tai Cung:

"Phụ thân, người đã già, con lại sức yếu. Mọi người đều biết ngọc kia trị giá trăm lạng vàng. Phụ thân nghĩ xem, chúng ta có giữ được ngọc không? Phụ thân nghĩ xem các kiếm khách kia có động tâm không? Nếu bọn họ nổi lòng tham, muốn gϊếŧ người cướp ngọc thì chúng ta phải làm sao?"

Cung im lặng.

Dù sao ông cũng đã trải qua nhiều sóng gió cuộc đời, được Ngọc Tử nhắc nhở, ông bỗng tỉnh táo lại khỏi cơn kích động ban nãy.

Rất lâu sau, Cung mới ngẩng đầu lên.

Ông nhìn Ngọc Tử, cảm khái:

"Ngọc à, phụ thân không bằng con. Nếu lúc đầu có được sự thông tuệ của con thì đã chẳng để người ta cướp mất gia sản. Phụ thân luôn mắng người ta dối trá gian xảo, nhưng giờ nghe con nói mới hiểu, kẻ đó không cướp thì cũng sẽ có kẻ khác đến cướp. Ngọc à, con quả là xuất thân quý nhân, thấy nhiều tài bảo trên đời rồi nên mới có thể bình tĩnh như vậy, con giỏi hơn ta nhiều."

Nghe cha nói vậy, Ngọc Tử khẽ mỉm cười.

Nàng thầm nghĩ: "Con hiểu được điều này đều là nhờ những kinh nghiệm xương máu của người xưa để lại, chẳng liên quan gì đến thân phận quý nhân như cha nói. Cha là người thời xưa, không hiểu cũng là điều bình thường."

Ngọc Tử cũng không biết rằng, từ xưa đến nay, lợi ích lớn luôn khiến con người ta mất đi lý trí, nàng có thể giữ vững sự tỉnh táo, phán đoán chính xác như vậy trong tình huống này là điều không hề dễ dàng.

Tuy được cha khen ngợi khiến nàng cảm thấy an ủi phần nào, nhưng Ngọc Tử thực sự không vui nổi.

Bất kể là ai, đột nhiên từ một người sắp trở nên giàu có lại quay về cảnh nghèo khó, trong lòng cũng khó mà vui vẻ được.

Ngọc Tử thầm nghĩ: "Giá như mình giữ lại cái hộp, sau đó đưa cho cha xem xét kỹ càng, biết đâu còn có gì đó giá trị bên trong."

Nhưng rồi nàng lại lắc đầu. Dù sao, với thân phận hiện tại của hai cha con, mang theo báu vật bên mình chẳng khác nào rước họa vào thân. Dù bây giờ không ai phát hiện, nhưng sau này nếu muốn bán miếng ngọc đi, chắc chắn sẽ gặp rắc rối. Thôi, vỡ rồi cũng tốt, vỡ rồi thì có thể yên tâm mà ngủ.

Nghĩ vậy, Ngọc Tử thở dài một tiếng, cố gắng để tâm trạng bình ổn trở lại.

Cung cũng đã bình tĩnh hơn.

Hai cha con ăn tạm chút thức ăn, dưới những ánh mắt dò xét, tò mò của mọi người, tiếp tục cuộc hành trình. Ngọc tuy đã vỡ, nhưng chiếc hộp đựng ngọc vẫn được Ngọc Tử cất giữ cẩn thận. Biết đâu sau này nó sẽ có ích.

Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc đã đến chiều tối. Ngọc Tử ngủ thϊếp đi.

Nàng bừng tỉnh bởi những tiếng la hét ồn ào.

Vừa mở mắt ra, nàng đã thấy phía tây nam, nơi đóng trại của Man quân và công tử Xuất sáng rực lửa, tiếng hò hét, tiếng binh khí va chạm vang lên inh ỏi.

"Trời ơi, chẳng lẽ thích khách đến rồi sao?"

Ngọc Tử bật dậy.

Bên cạnh, Cung vẫn ngủ say, những tiếng ồn ào như sấm rền kia dường như không ảnh hưởng gì đến ông.

Ngọc Tử liếc nhìn cha, mím môi, lặng lẽ dập tắt đống lửa bên cạnh. Trong màn đêm tối đen như mực, ngọn lửa vừa tắt, hai cha con nàng như chìm vào bóng tối, hoàn toàn biến mất.

Sau đó, Ngọc Tử lén lút đến bên cạnh cha, lấy trong túi áo ra mấy miếng vải vụn, nhét vào tai ông. Nàng không muốn cha bị đánh thức, công tử Xuất là quý tộc Trung Nguyên, biết đâu cha nàng sẽ liều mình bảo vệ hắn.

Xong xuôi, Ngọc Tử quay đầu lại, chăm chú theo dõi tình hình. Tiếng hò hét càng lúc càng dữ dội.

Càng lúc càng nhiều kiếm khách bị đánh thức, vội vã gia nhập vào cuộc chiến.

Trong lòng Ngọc Tử dâng lên nỗi lo lắng, nàng cảnh giác nhìn xung quanh. Bỗng một giọng nói hùng hậu, vang vọng khắp nơi, nàng nhận ra đó là giọng của kiếm khách Lộ, người bên cạnh công tử Xuất:

"Bao vây lấy! Không để bất kỳ tên nào trốn thoát!"

Nghe vậy, Ngọc Tử mừng thầm: "Xem ra công tử Xuất đã chiếm ưu thế."

Giữa những tiếng hô vang trời, tiếng la hét dần dần nhỏ lại.

Chẳng mấy chốc, giọng nói của kiếm khách Lộ lại vang lên:

"Thích khách đã bị tiêu diệt, đa tạ chư vị tương trợ!"

"Cái gì, thích khách đã bị tiêu diệt hết rồi sao?" Trong bóng tối, hai mắt Ngọc Tử sáng lên: "Thích khách đã bị tiêu diệt rồi! Thật tốt quá, không cần lo lắng bị trả thù nữa, có thể yên tâm rồi."

Lúc này, một giọng nói kinh ngạc vang lên:

"Đây, thích khách đó là người trong thương đội sao?"

Kiếm khách Lộ lạnh lùng đáp:

"Những kẻ này đúng là đang ẩn náu trong thương đội, chuẩn bị ám sát công tử Xuất. Thưa chư vị, thích khách đã bị tiêu diệt, xin mời chư vị trở về nghỉ ngơi."

"Vâng, vâng."

Trong tiếng ồn ào, xen lẫn những tiếng xì xào bàn tán và những lời đáp lại đầy bối rối, đám kiếm khách lần lượt trở về vị trí của mình.

Ngọc Tử vội vàng nhóm lửa lên.

Giờ đã là mùa hè, đốt lửa không phải để sưởi ấm, mà là để ngăn chặn thú dữ trên thảo nguyên, đồng thời báo hiệu nơi đây có một đoàn người lớn. Ngoài ra, đốt thêm chút lá ngải cứu để xua muỗi.

Nhìn bầu trời đêm dần trở lại yên tĩnh, Ngọc Tử nhìn cha mình vẫn đang ngủ say, mỉm cười rồi nhắm mắt lại.

5

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.