0 chữ
Chương 8
Chương 8: Bệ hạ định đi vào vết xe đổ của Tiên đế sao
Lưu Dận nhìn Minh ma ma quằn quại dưới đất, lạnh giọng hỏi:
"Ai sai khiến ngươi?"
"Không ai cả!"
Minh ma ma cười khẩy, máu chảy đến cạn kiệt, môi tái nhợt. Biết không còn sống được bao lâu, bà ta càng thêm điên cuồng.
"Yêu phi hại chủ tử ta phát điên mà chết thảm trong lãnh cung. Nữ nhi của ả đáng phải đền mạng!"
Dù Minh ma ma cụt tay mất máu, mặt không còn chút huyết sắc, nhưng hận ý trong mắt vẫn dâng trào. Bà ta nghiến răng, đôi mắt đỏ ngầu như muốn nuốt chửng Vĩnh Ninh.
"Ngươi chính là tai họa để lại ngàn năm! Sao ngươi chưa theo mẫu thân mình mà đi chết đi?"
Sắc mặt Vĩnh Ninh trắng bệch, bả vai run rẩy không ngừng. Nàng phải nhờ Ngân Tuyết đỡ mới có thể đứng vững.
Minh ma ma căm hận gằn giọng:
“Từ xưa đến nay, cha nợ thì con trả, đó là lẽ trời! Mẫu thân ả gây họa, tất nhiên ả phải gánh chịu!”
Lưu Dận nhíu mày, giọng lạnh nhạt:
“Luận điệu vớ vẩn.”
Hắn ra lệnh:
“Áp giải xuống dưới, chém ngang lưng để răn đe kẻ khác.”
Minh ma ma dù bị kéo đi vẫn không ngừng gào thét:
“Ta không gϊếŧ được nàng thì sẽ có hàng ngàn người khác làm thay ta! Nàng ta chết cũng không đáng tiếc!”
Vết máu kéo dài trên đường mòn, bà ta vẫn ngoan cố không cầu xin tha mạng, mà còn cố ý khơi lại chuyện cũ, giọng chua chát đầy căm phẫn:
“Bệ hạ thương hại nàng ta sao? Bệ hạ quên những ngày tháng khổ sở ở Đông Cung rồi ư? Chính mẫu thân nàng ta đã khiến bệ hạ rơi vào cảnh khốn cùng đó!”
“Bệ hạ đưa nàng ta hồi cung? Chẳng lẽ ngài định đi vào vết xe đổ của tiên đế sao?!”
Tiếng cười điên loạn vang lên, cho đến khi bị người phía sau đánh vào gáy khiến bà ta ngất lịm. Sự im lặng cuối cùng cũng trở lại.
Lời nói của Minh ma ma như lưỡi dao đâm thẳng vào lòng Vĩnh Ninh. Nhìn vết máu đỏ thẫm trên mặt đất, lòng nàng nặng trĩu, không khỏi khẽ run lên.
Nàng lén đưa mắt nhìn hoàng huynh. Vẻ mặt hắn vẫn lạnh lùng như băng, không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào. Từ trước đến nay, hắn luôn dạy nàng rằng "làm vua thì không được để lộ hỉ nộ", nhưng sự xa cách ấy khiến nàng cảm thấy lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
Không khí xung quanh nặng nề, một cảm giác áp bức đến khó thở.
Lưu Dận nhìn thẳng vào nàng, giọng trầm tĩnh nhưng vô cùng xa cách:
“Tại sao lại đưa thuốc cho trẫm?”
Hai người đứng cách nhau một khoảng ngắn, nhưng lại như cách xa vạn dặm.
Vĩnh Ninh mím môi, hạ giọng đáp:
“Nghe nói bệ hạ lại tái phát bệnh đau đầu, Vĩnh Ninh lo lắng nên đã tự ý sai thị nữ đưa thuốc. Không ngờ lại để kẻ xấu lợi dụng cơ hội này. May mắn bệ hạ không gặp nguy hiểm.”
Nàng cúi mình thật thấp, giọng thành khẩn:
“Là Vĩnh Ninh sơ suất. Xin bệ hạ thứ tội.”
Ngân Tuyết cũng lập tức quỳ xuống, khẩn thiết nói:
“Bệ hạ, chuyện này không liên quan đến trưởng công chúa. Là nô tỳ sơ ý mới để kẻ xấu thực hiện được ý đồ.”
Chủ tớ hai người cùng quỳ gối. Không gian trong vườn nhỏ im lặng đến đáng sợ, không ai dám thở mạnh, chỉ chờ thiên tử lên tiếng. Không khí mỗi lúc một căng thẳng hơn.
Lưu Dận hờ hững vuốt ve chiếc nhẫn bạch ngọc trên ngón tay, giọng nhạt nhòa:
“Nếu cung nhân đã không trong sạch, sớm sinh dị tâm, thì từ nay chỉ để lại hai cung nữ hầu hạ ngươi. Những kẻ còn lại, loại bỏ hết đi.”
Vĩnh Ninh ngẩng đầu, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của hoàng huynh đã xoay đi.
“Bệ hạ.”
Nàng khẽ gọi. Hắn khẽ dừng lại, nhưng không quay đầu.
Nhìn dáng vẻ uy nghi, lạnh lùng của hắn, đôi mắt Vĩnh Ninh dần đỏ lên, hàng mi khẽ rung. Lệ nóng vô thức rơi xuống gò má. Giọng nàng run rẩy nói:
"Ai sai khiến ngươi?"
"Không ai cả!"
Minh ma ma cười khẩy, máu chảy đến cạn kiệt, môi tái nhợt. Biết không còn sống được bao lâu, bà ta càng thêm điên cuồng.
"Yêu phi hại chủ tử ta phát điên mà chết thảm trong lãnh cung. Nữ nhi của ả đáng phải đền mạng!"
Dù Minh ma ma cụt tay mất máu, mặt không còn chút huyết sắc, nhưng hận ý trong mắt vẫn dâng trào. Bà ta nghiến răng, đôi mắt đỏ ngầu như muốn nuốt chửng Vĩnh Ninh.
"Ngươi chính là tai họa để lại ngàn năm! Sao ngươi chưa theo mẫu thân mình mà đi chết đi?"
Sắc mặt Vĩnh Ninh trắng bệch, bả vai run rẩy không ngừng. Nàng phải nhờ Ngân Tuyết đỡ mới có thể đứng vững.
Minh ma ma căm hận gằn giọng:
“Từ xưa đến nay, cha nợ thì con trả, đó là lẽ trời! Mẫu thân ả gây họa, tất nhiên ả phải gánh chịu!”
“Luận điệu vớ vẩn.”
Hắn ra lệnh:
“Áp giải xuống dưới, chém ngang lưng để răn đe kẻ khác.”
Minh ma ma dù bị kéo đi vẫn không ngừng gào thét:
“Ta không gϊếŧ được nàng thì sẽ có hàng ngàn người khác làm thay ta! Nàng ta chết cũng không đáng tiếc!”
Vết máu kéo dài trên đường mòn, bà ta vẫn ngoan cố không cầu xin tha mạng, mà còn cố ý khơi lại chuyện cũ, giọng chua chát đầy căm phẫn:
“Bệ hạ thương hại nàng ta sao? Bệ hạ quên những ngày tháng khổ sở ở Đông Cung rồi ư? Chính mẫu thân nàng ta đã khiến bệ hạ rơi vào cảnh khốn cùng đó!”
“Bệ hạ đưa nàng ta hồi cung? Chẳng lẽ ngài định đi vào vết xe đổ của tiên đế sao?!”
Tiếng cười điên loạn vang lên, cho đến khi bị người phía sau đánh vào gáy khiến bà ta ngất lịm. Sự im lặng cuối cùng cũng trở lại.
Nàng lén đưa mắt nhìn hoàng huynh. Vẻ mặt hắn vẫn lạnh lùng như băng, không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào. Từ trước đến nay, hắn luôn dạy nàng rằng "làm vua thì không được để lộ hỉ nộ", nhưng sự xa cách ấy khiến nàng cảm thấy lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
Không khí xung quanh nặng nề, một cảm giác áp bức đến khó thở.
Lưu Dận nhìn thẳng vào nàng, giọng trầm tĩnh nhưng vô cùng xa cách:
“Tại sao lại đưa thuốc cho trẫm?”
Hai người đứng cách nhau một khoảng ngắn, nhưng lại như cách xa vạn dặm.
Vĩnh Ninh mím môi, hạ giọng đáp:
“Nghe nói bệ hạ lại tái phát bệnh đau đầu, Vĩnh Ninh lo lắng nên đã tự ý sai thị nữ đưa thuốc. Không ngờ lại để kẻ xấu lợi dụng cơ hội này. May mắn bệ hạ không gặp nguy hiểm.”
“Là Vĩnh Ninh sơ suất. Xin bệ hạ thứ tội.”
Ngân Tuyết cũng lập tức quỳ xuống, khẩn thiết nói:
“Bệ hạ, chuyện này không liên quan đến trưởng công chúa. Là nô tỳ sơ ý mới để kẻ xấu thực hiện được ý đồ.”
Chủ tớ hai người cùng quỳ gối. Không gian trong vườn nhỏ im lặng đến đáng sợ, không ai dám thở mạnh, chỉ chờ thiên tử lên tiếng. Không khí mỗi lúc một căng thẳng hơn.
Lưu Dận hờ hững vuốt ve chiếc nhẫn bạch ngọc trên ngón tay, giọng nhạt nhòa:
“Nếu cung nhân đã không trong sạch, sớm sinh dị tâm, thì từ nay chỉ để lại hai cung nữ hầu hạ ngươi. Những kẻ còn lại, loại bỏ hết đi.”
Vĩnh Ninh ngẩng đầu, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của hoàng huynh đã xoay đi.
“Bệ hạ.”
Nàng khẽ gọi. Hắn khẽ dừng lại, nhưng không quay đầu.
Nhìn dáng vẻ uy nghi, lạnh lùng của hắn, đôi mắt Vĩnh Ninh dần đỏ lên, hàng mi khẽ rung. Lệ nóng vô thức rơi xuống gò má. Giọng nàng run rẩy nói:
10
0
3 tháng trước
4 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
