TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Chương 7: Hương thơm trên người hoàng huynh đã thay đổi

Vừa thấy nàng, Minh ma ma nghiến răng ken két, căm hận thốt lên:

"Con nha đầu chết tiệt! Mạng ngươi cứng thật đấy!"

Minh ma ma bị chọc giận, dùng hết sức lực thoát khỏi sự trói buộc trên vai. Bà ta rút cây trâm trên đầu, lập tức đâm về phía Vĩnh Ninh.

Mọi người không kịp phản ứng. Vĩnh Ninh vừa định né tránh đã bị Minh ma ma, với đôi mắt đỏ ngầu, túm chặt lấy cánh tay kéo lại. Bà ta hung hãn đá văng Ngân Tuyết đang tiến gần.

Cánh tay bị nắm chặt, Vĩnh Ninh hoảng loạn không thể thoát ra.

"Hồ mị tử(*)! Gương mặt này giống hệt mẫu thân ngươi!"

( Mắng kiểu "đồ hồ ly tinh", ý chê phụ nữ đẹp nhưng lẳиɠ ɭơ, mê hoặc đàn ông.)

Minh ma ma gào lên, vẻ mặt dữ tợn. Bà giơ cây trâm sắc nhọn, định đâm vào mặt Vĩnh Ninh.

Bất chợt, một cơn gió lạnh lướt qua. Lưỡi kiếm sắc bén chém đứt cánh tay cầm trâm của Minh ma ma.

Máu ấm bắn lên mặt Vĩnh Ninh. Hàng lông mi dài khẽ run, nàng bàng hoàng trong tiếng thét chói tai rồi dần phục hồi tinh thần.

Trên mặt đất là một vũng máu đỏ thẫm. Cánh tay cụt máu chảy đầm đìa. Trước mắt là hình ảnh người phụ nữ với máu không ngừng tuôn ra.

Mùi máu tanh ghê tởm xộc lên, sắc mặt Vĩnh Ninh tái nhợt, đôi chân mềm nhũn. Nàng chưa kịp nhìn rõ người cầm kiếm đã ngồi phịch xuống đất, che miệng nôn khan.

Tiếng bước chân vang lên, một đôi giày thêu kim long hiện ra trong tầm mắt. Vĩnh Ninh sững sờ, ánh mắt dừng lại nơi tay cầm khăn gấm.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu. Trước mắt là một bộ thường phục màu đen thêu kim long uy nghiêm. Nam nhân đứng đó, cao lớn, tôn quý, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống nàng.

Hoàng huynh của nàng vẫn như trước, lạnh lùng xa cách. Gương mặt tuấn mỹ, ngũ quan thâm thúy, môi mỏng căng chặt. Áp lực toát ra từ hắn khiến không khí xung quanh trở nên ngột ngạt.

Vĩnh Ninh cụp mắt, chậm rãi đứng dậy. Nàng khẽ cúi mình hành lễ, giọng uyển chuyển:

"Vĩnh Ninh tham kiến bệ hạ."

Nam nhân chưa đáp, nàng vẫn giữ tư thế khom người. Từ trên cao, ánh mắt lạnh lẽo của hắn dừng lại trên người nàng. Cảm giác bị quan sát khiến nàng căng thẳng, lông mi rủ xuống, trong lòng dấy lên nỗi cô độc. Hoàng huynh hẳn vẫn còn ghi hận.

Rất lâu sau, một tiếng "ừ" nhàn nhạt vang lên: "Miễn lễ, đứng dậy đi."

Giọng hắn trầm tĩnh, lạnh lùng như ngọc. Dáng người cao lớn, tuấn dật như đỉnh tuyết sơn cao vợi, không thể chạm tới.

Vĩnh Ninh được Ngân Tuyết đỡ dậy. Vị hộ vệ vừa chém đứt tay Minh ma ma lùi về phía sau thiên tử.

Lưu Dận khẽ nhíu mày, ánh mắt lướt qua vũng máu trên đất. Đôi mày hơi nhíu lại nhưng rất nhanh đã giãn ra. Trương Kim Quý thấy vậy liền tiến lên, lạnh giọng khiển trách Minh ma ma:

"Đã xảy ra chuyện gì? Đây là cấm địa hoàng cung, ngươi dám để cho cung tỳ này đại nghịch bất đạo quấy nhiễu thánh giá?"

Ngục tốt bẩm báo:

"Bẩm bệ hạ, người này là quản sự của Ngọc Phù Điện. Bà ta hạ độc trong thuốc và giá họa cho trưởng công chúa. Chúng thần đang áp giải bà ta đến ngục Dịch Đình thì bà ta bỏ trốn, tình cờ gặp trưởng công chúa nên bà ta phát điên mà tấn công."

Một cung nữ dám to gan làm chuyện tày trời thế này, xem ra câu chuyện đằng sau còn nhiều ẩn ý.

Lưu Dận lạnh lùng liếc qua Minh ma ma rồi dừng lại nơi Vĩnh Ninh đang đứng. Thiếu nữ cúi đầu, vạt áo hơi xộc xệch. Gáy nàng trắng ngần như ánh trăng, mái tóc mây rối nhẹ. Gương mặt trắng nõn vương vết máu, cằm nhỏ thanh thoát với một nốt ruồi nhỏ xinh. Sau nhiều năm, nét trẻ con đã mất, chỉ còn lại vẻ thanh thoát lạnh lùng.

Gió lạnh thổi qua, long tiên hương thoảng nhẹ nơi đầu mũi. Lông mi Vĩnh Ninh khẽ run. Nàng nhận ra, hương thơm trên người hoàng huynh cũng đã thay đổi.

10

0

3 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.