TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 36
Chương 36: Bóng dáng yểu điệu của Vĩnh Ninh

“Trẫm đã cho muội cơ hội. Nếu muội không biết, thì chuyện này dừng tại đây.”

Lời nói lạnh lẽo như chặt đứt mối dây liên kết mong manh giữa hai người. Vĩnh Ninh có thể cảm nhận được sự không hài lòng của hoàng huynh. Hắn dường như đang cố ép nàng phải nói ra cái tên kia.

Sắc mặt hắn dần trở nên lạnh lùng hơn bởi hai chữ "không biết" mà nàng liên tục nhắc lại.

Vĩnh Ninh mấp máy môi, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Rốt cuộc nàng chỉ im lặng, như một đứa trẻ mắc lỗi, cúi đầu, khẽ siết chặt hai bàn tay.

“Thần muội không biết.”

Lưu Dận thu ánh mắt lại, cầm một quyển sổ tấu lên, lạnh lùng nói:

“Không còn việc gì thì lui ra đi.”

Vĩnh Ninh khom người, lòng trĩu nặng.

“Thần muội cáo lui.”

Khi đứng dậy, theo thói quen, nàng liếc nhìn sổ tấu trên bàn hoàng huynh, nhưng lại không dám nán lại. Nàng cúi đầu, lặng lẽ xoay người rời đi.

“Nội thị của tiểu Bát, trẫm đã thay hết một lượt.”

Bước chân Vĩnh Ninh khựng lại. Nàng bất ngờ quay người, ánh mắt ảm đạm bỗng sáng lên.

Hoàng huynh vẫn cúi đầu chăm chú xem tấu chương, thần sắc hờ hững. Nhưng nàng biết, lời này là nói cho nàng nghe.

Vĩnh Ninh vừa nghe lời ấy, tâm tình nặng nề lập tức tan biến, thay vào đó là một cảm giác ngọt ngào len lỏi trong lòng.

“Tuần ca tuy có đôi chút nghịch ngợm, nhưng thần muội tin rằng rồi đây sẽ thay đổi, chăm chỉ học hành, không khiến hoàng huynh phiền lòng nữa.”

Nàng khẽ cười, đôi mắt cong cong đầy vui vẻ, hai má lúm đồng tiền lộ ra vẻ ngọt ngào hiếm có. Cúi đầu hành lễ, nàng nói với giọng đầy biết ơn:

“Cảm ơn hoàng huynh. Vĩnh Ninh cáo lui.”

Một bóng hình đỏ rực nhẹ nhàng rời khỏi điện. Mùi hương thanh nhã phảng phất trong không khí, hòa quyện với mùi Long Tiên Hương, rồi theo làn gió lạnh dần tan biến.

Lưu Dận đặt quyển tấu chương xuống, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên Ngự Án. Đôi mắt sâu thẳm ánh lên tia suy tư.

Hôm qua vừa nhận được lời đề nghị hôn sự cho Vĩnh Ninh. Hôm nay nàng suýt gặp chuyện chẳng lành.

“Thái hậu đã cho trẫm điểm tâm, vậy thì trẫm sẽ tặng lại bà ta con cá đó.”

Đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, giọng nói lạnh lùng vang lên trong điện.

“Bảo Ngự Thiện Phòng làm món cá hấp từ Ngự Hoa Viên, mang đến Trường Tín Điện đi.”

Bóng đêm buông xuống, ánh trăng tròn sáng tỏ phủ lên những mái ngói cung điện, tạo nên một khung cảnh yên tĩnh và tịch mịch. Khi các cung điện khác đã tắt đèn, Hàm Chương Điện vẫn còn sáng rực ánh nến.

Trong phòng tắm, hơi nước ấm áp bốc lên, tạo thành một màn sương mờ mịt. Ánh nến lung linh hắt qua tấm màn lụa, khiến khung cảnh trở nên mờ ảo như chốn tiên cảnh.

Lưu Dận tựa lưng vào thành bể tắm, làn nước ấm chảy dọc qua hầu kết, chảy xuống cơ thể rắn chắc. Đôi mắt đen sâu thẳm dõi theo màn sương mù bốc lên, tựa như trong đó thấp thoáng bóng dáng một thiếu nữ.

Nàng hiện lên trong tầm mắt hắn, gương mặt ửng hồng, dáng người mềm mại, nụ cười ngọt ngào như mật, ánh mắt long lanh như biết nói. Bàn tay khẽ che nửa mặt, vẻ thẹn thùng nhưng vẫn tràn đầy phong tình. Mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười đều khuynh thành khuynh quốc.

Bất chợt, lòng hắn dâng lên cảm giác bức bối khó chịu. Đôi mày nhíu chặt, cánh tay mạnh mẽ vung lên.

“Bùm!”

Mặt nước bắn tung tóe, màn sương mờ ảo cũng tan biến. Bóng dáng yểu điệu kia dần dần phai nhạt.

Nhìn những gợn sóng lan tỏa trên mặt nước, Lưu Dận vẫn thấy thấp thoáng bóng hình ấy trong mỗi vòng sóng loang rộng. Cuối cùng, khi những gợn nước tan biến, nàng cũng biến mất.

10

0

3 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.