0 chữ
Chương 35
Chương 35: Quan hệ căng thằng
Vĩnh Ninh chưa đi được bao xa, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi từ phía sau.
Nàng hơi sững người, tưởng mình nghe lầm. Nhưng khi quay đầu lại, thấy Trương Kim Quý vội vã từ bậc thang chạy xuống.
“Trưởng công chúa, bệ hạ cho gọi ngài vào điện.”
Vĩnh Ninh khựng lại trong giây lát, rồi nhanh chóng bước lên bậc thang, tim đập thình thịch.Vĩnh Ninh vừa nghe lời truyền báo đã lập tức được Trương Kim Quý dẫn vào Tuyên Chính Điện.
Thiên tử hôm nay quả thật tâm trạng không tốt. Đứng bên cửa sổ một hồi lâu, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ngoài điện, hắn vẫn cho phép nàng tiến vào.
Hương thơm nhàn nhạt từ thân thể thiếu nữ lan tỏa trong không khí, dịu dàng nhưng không kém phần thanh thoát.
Vĩnh Ninh đứng trước Ngự Án, khẽ cúi đầu hành lễ, giọng nói mềm mại tựa tiếng chim oanh trong khe núi.
“Tham kiến hoàng huynh.”
“Miễn lễ, bình thân.”
Lưu Dận nhàn nhạt đáp lại. Hắn hơi nâng mí mắt, ánh nhìn rời khỏi tấu chương, dừng trên thân ảnh yểu điệu trước mặt.
Thiếu nữ khoác áo choàng màu đỏ thẫm, chậm rãi đứng dậy. Làn da trắng ngần ẩn hiện nơi gáy, đôi mắt sáng trong, mày ngài thanh tú, gương mặt điểm phấn nhẹ nhàng mà thanh tao. Tất cả toát lên vẻ dịu dàng, thuần khiết.
Lưu Dận lặng lẽ vuốt ngọc ban chỉ, đôi mắt sâu thẳm không lộ ra cảm xúc.
“Tìm trẫm có chuyện gì?”
Vĩnh Ninh không dám chậm trễ, vội trình bày.
“Thần muội tới vì chuyện của Tuần ca. Thần muội nghi ngờ rằng Tuần ca bị kẻ khác xúi giục. Có thể là tên nội thị kia...”
Nàng ngập ngừng, liếc nhìn sắc mặt của hoàng huynh, sợ rằng nhắc đến đệ đệ sẽ khiến người không vui. Những lời định nói về tên nội thị phía sau càng không dám tùy tiện thốt ra.
Lưu Dận bình thản đáp:
“Kẻ đó đã chết. Chuyện này dừng tại đây.”
“Đã... chết?”
Vĩnh Ninh ngạc nhiên, không thể tin được. Mới chỉ nửa ngày trôi qua, làm sao lại có thể chết nhanh như vậy?
Lưu Dận khẽ liếc Trương Kim Quý. Hiểu ý, Trương Kim Quý dè dặt giải thích:
“Sau khi bị giam vào ngục Dịch Đình, chưa kịp thẩm vấn đã... đã chết.”
Vĩnh Ninh lẩm bẩm, lòng đầy thắc mắc.
“Thật sự là quá đột ngột...”
Nếu tiếp tục điều tra, có thể sẽ tìm ra manh mối.
Lưu Dận nhìn nàng, giọng đều đều nhưng sắc bén.
“Tại sao muội lại nghi ngờ?”
Nghe thấy câu hỏi, Vĩnh Ninh cảm thấy như nhìn thấy tia hy vọng, liền thành thật đáp:
“Thần muội nghe Tuần ca nói muốn bắt cá, nhưng tại sao lại chạy xa như vậy? Hẳn là con cá đó phải có gì đặc biệt khiến Tuần ca đến tận Ngự Hoa Viên. Nhưng làm sao Tuần ca biết ở đó có cá? Thần muội nghĩ rằng kẻ đó là người gần gũi với Tuần ca.”
Lưu Dận khẽ nheo mắt, hỏi lại:
“Vậy muội nghĩ là ai?”
Vĩnh Ninh hơi mím môi, ánh mắt dao động. Dưới cái nhìn chăm chú của hoàng huynh, nàng lại chần chừ. Giọng nói hạ thấp, nàng khẽ lắc đầu.
“Thần muội không biết.”
Nói ra khi chưa có bằng chứng chỉ là suy đoán liều lĩnh. Nàng không muốn mạo phạm và khiến hoàng huynh phật ý.
“Không biết?”
Giọng điệu của Lưu Dận trở nên trầm hơn, ánh mắt đầy uy nghiêm ép nàng phải nói ra suy nghĩ thật.
Có nên nói không?
Nhưng đó chỉ là nghi ngờ. Bây giờ tên nội thị đã chết, suy đoán của nàng có thể là vô căn cứ.
Quan hệ giữa nàng và hoàng huynh vừa mới hòa hoãn. Nếu nói ra, e rằng sẽ lại trở về những ngày tháng căng thẳng hai năm trước.
Bầu không khí trong điện trở nên ngột ngạt.
Dưới ánh mắt sắc bén của hoàng huynh, cuối cùng nàng vẫn lắc đầu, lặp lại câu nói ban đầu.
“Thần muội không biết.”
Lưu Dận bỗng dưng cảm thấy bực bội, giọng nói cũng lạnh lùng hơn.
Nàng hơi sững người, tưởng mình nghe lầm. Nhưng khi quay đầu lại, thấy Trương Kim Quý vội vã từ bậc thang chạy xuống.
“Trưởng công chúa, bệ hạ cho gọi ngài vào điện.”
Vĩnh Ninh khựng lại trong giây lát, rồi nhanh chóng bước lên bậc thang, tim đập thình thịch.Vĩnh Ninh vừa nghe lời truyền báo đã lập tức được Trương Kim Quý dẫn vào Tuyên Chính Điện.
Thiên tử hôm nay quả thật tâm trạng không tốt. Đứng bên cửa sổ một hồi lâu, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ngoài điện, hắn vẫn cho phép nàng tiến vào.
Hương thơm nhàn nhạt từ thân thể thiếu nữ lan tỏa trong không khí, dịu dàng nhưng không kém phần thanh thoát.
Vĩnh Ninh đứng trước Ngự Án, khẽ cúi đầu hành lễ, giọng nói mềm mại tựa tiếng chim oanh trong khe núi.
“Miễn lễ, bình thân.”
Lưu Dận nhàn nhạt đáp lại. Hắn hơi nâng mí mắt, ánh nhìn rời khỏi tấu chương, dừng trên thân ảnh yểu điệu trước mặt.
Thiếu nữ khoác áo choàng màu đỏ thẫm, chậm rãi đứng dậy. Làn da trắng ngần ẩn hiện nơi gáy, đôi mắt sáng trong, mày ngài thanh tú, gương mặt điểm phấn nhẹ nhàng mà thanh tao. Tất cả toát lên vẻ dịu dàng, thuần khiết.
Lưu Dận lặng lẽ vuốt ngọc ban chỉ, đôi mắt sâu thẳm không lộ ra cảm xúc.
“Tìm trẫm có chuyện gì?”
Vĩnh Ninh không dám chậm trễ, vội trình bày.
“Thần muội tới vì chuyện của Tuần ca. Thần muội nghi ngờ rằng Tuần ca bị kẻ khác xúi giục. Có thể là tên nội thị kia...”
Nàng ngập ngừng, liếc nhìn sắc mặt của hoàng huynh, sợ rằng nhắc đến đệ đệ sẽ khiến người không vui. Những lời định nói về tên nội thị phía sau càng không dám tùy tiện thốt ra.
“Kẻ đó đã chết. Chuyện này dừng tại đây.”
“Đã... chết?”
Vĩnh Ninh ngạc nhiên, không thể tin được. Mới chỉ nửa ngày trôi qua, làm sao lại có thể chết nhanh như vậy?
Lưu Dận khẽ liếc Trương Kim Quý. Hiểu ý, Trương Kim Quý dè dặt giải thích:
“Sau khi bị giam vào ngục Dịch Đình, chưa kịp thẩm vấn đã... đã chết.”
Vĩnh Ninh lẩm bẩm, lòng đầy thắc mắc.
“Thật sự là quá đột ngột...”
Nếu tiếp tục điều tra, có thể sẽ tìm ra manh mối.
Lưu Dận nhìn nàng, giọng đều đều nhưng sắc bén.
“Tại sao muội lại nghi ngờ?”
Nghe thấy câu hỏi, Vĩnh Ninh cảm thấy như nhìn thấy tia hy vọng, liền thành thật đáp:
“Thần muội nghe Tuần ca nói muốn bắt cá, nhưng tại sao lại chạy xa như vậy? Hẳn là con cá đó phải có gì đặc biệt khiến Tuần ca đến tận Ngự Hoa Viên. Nhưng làm sao Tuần ca biết ở đó có cá? Thần muội nghĩ rằng kẻ đó là người gần gũi với Tuần ca.”
“Vậy muội nghĩ là ai?”
Vĩnh Ninh hơi mím môi, ánh mắt dao động. Dưới cái nhìn chăm chú của hoàng huynh, nàng lại chần chừ. Giọng nói hạ thấp, nàng khẽ lắc đầu.
“Thần muội không biết.”
Nói ra khi chưa có bằng chứng chỉ là suy đoán liều lĩnh. Nàng không muốn mạo phạm và khiến hoàng huynh phật ý.
“Không biết?”
Giọng điệu của Lưu Dận trở nên trầm hơn, ánh mắt đầy uy nghiêm ép nàng phải nói ra suy nghĩ thật.
Có nên nói không?
Nhưng đó chỉ là nghi ngờ. Bây giờ tên nội thị đã chết, suy đoán của nàng có thể là vô căn cứ.
Quan hệ giữa nàng và hoàng huynh vừa mới hòa hoãn. Nếu nói ra, e rằng sẽ lại trở về những ngày tháng căng thẳng hai năm trước.
Bầu không khí trong điện trở nên ngột ngạt.
Dưới ánh mắt sắc bén của hoàng huynh, cuối cùng nàng vẫn lắc đầu, lặp lại câu nói ban đầu.
“Thần muội không biết.”
Lưu Dận bỗng dưng cảm thấy bực bội, giọng nói cũng lạnh lùng hơn.
10
0
3 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
