0 chữ
Chương 34
Chương 34: Đến gặp ca ca
Trở về cung, Vĩnh Ninh luôn lặng lẽ, không gây thị phi, nhưng lại thường xuyên bị thương tổn.
“Điện hạ… là vì chuyện của Tín Lăng Vương mà buồn bã sao?”
Vĩnh Ninh cắn môi, không đáp. Đôi mắt vốn đã ảm đạm nay càng thêm u tối. Nước mắt từ khóe mắt lặng lẽ rơi xuống.
Ngân Tuyết thấy vậy, lòng đau như cắt, vội vàng lấy khăn lau đi nước mắt của chủ tử, giọng đầy lo lắng.
“Ngài vừa chợp mắt, Tín Lăng Vương đã đến. Hình như có chuyện muốn nói với ngài. Trước khi đi còn để lại một tờ giấy.”
Nói rồi, nàng đỡ Vĩnh Ninh ngồi dậy, cẩn thận lấy tờ giấy trên bàn đưa đến.
“Tín Lăng Vương bảo chúng nô tỳ chuyển lại cho ngài.”
Vĩnh Ninh nhìn tờ giấy trong tay, muốn mở ra nhưng lại do dự. Nàng sợ phải đối mặt với những tổn thương thêm một lần nữa.
“Điện hạ… xem thử đi.” Ngân Tuyết nhẹ giọng khuyên nhủ.
Sau một hồi chần chừ, cuối cùng Vĩnh Ninh cũng mở tờ giấy ra.
[A tỷ, Tuần nhi sai rồi. Thực xin lỗi, đệ chỉ muốn bắt cá cho tỷ.]
Nét chữ xiêu vẹo, mực ở vài chỗ còn bị nhòe đi.
Chỉ vài dòng chữ ngắn ngủi, lòng Vĩnh Ninh chợt thắt lại. Hốc mắt đỏ lên, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Đệ ấy gọi nàng là “a tỷ”.
Đệ ấy không phủ nhận nàng.
Vĩnh Ninh tính tình vốn rất tốt. Dù có giận, chỉ cần được dỗ dành một chút là sẽ nguôi ngoai. Nhìn tờ giấy với lời xin lỗi chân thành của đệ đệ, nỗi buồn trong lòng cũng vơi bớt. Khóe môi nàng khẽ cong lên, tạo thành một nụ cười mờ nhạt.
Ngân Tuyết thở phào, nhẹ nhàng nói:
“Tín Lăng Vương bị bệ hạ cấm túc, phải lén chạy ra ngoài. Không dám ở lâu.”
Vĩnh Ninh nhớ lại chuyện xảy ra ở Ngự Hoa Viên. Khi đó, hoàng huynh giận dữ hạ lệnh phạt Tuần ca cấm túc một tháng, còn giao nội thị phụ trách hồ nước vào ngục thẩm vấn.
Nhưng… vì sao phải thẩm vấn?
Vì sao không trực tiếp xử phạt nội thị thất trách?
Chẳng lẽ hoàng huynh đã nhận ra điều gì đó bất thường?
Nghĩ lại mọi chuyện, Vĩnh Ninh cảm thấy có gì đó không đúng. Làm sao có thể trùng hợp như vậy? Vừa lúc nàng đi ngang qua Ngự Hoa Viên thì lại gặp Tuần ca đang bắt cá bên hồ nước.
Bắt cá?
Có nhất thiết phải bắt cá ở đó không?
Vĩnh Ninh cẩn thận gấp tờ giấy lại, đặt dưới gối. Nàng vén chăn, vội vàng đứng dậy.
“Trang điểm cho ta. Ta muốn đi gặp hoàng huynh.”
Nàng không biết suy đoán của mình có đúng hay không, nhưng một khi đã nghi ngờ, nàng không thể yên lòng.
Nàng nhớ rõ hoàng huynh từng nói:
“Có đôi khi, người mà muội nghĩ là không thể nào, lại chính là kẻ chủ mưu. Chỉ là họ ngụy trang quá tốt.”
Không dám trì hoãn thêm một khắc, Vĩnh Ninh vội vã đến Tuyên Chính Điện.
Nhưng khi đến nơi, nàng bị ngăn lại ở ngoài điện.
Ngô Khánh là người ghét mẹ con Lý thị vì chuyện năm xưa hại thiên tử, nên lời nói cũng chẳng khách khí.
“Trưởng công chúa, hôm nay ngài đã đến đây hai lần. Bệ hạ đang bận phê sổ con, xin mời ngài quay về.”
Vĩnh Ninh biết đến Tuyên Chính Điện nhiều lần trong ngày là không thích hợp, nhưng chuyện liên quan đến đệ đệ, nàng không thể không đến. Khuôn mặt nàng thoáng chút khó chịu.
“Làm phiền công công thông báo một tiếng. Vĩnh Ninh có việc quan trọng cần cầu kiến.”
Ngô Khánh lắc đầu, tìm cớ thoái thác.
“Bệ hạ hôm nay tâm tình không tốt. Ngài nên ngày khác hãy đến.”
Vĩnh Ninh ngẩng đầu nhìn cánh cửa điện rộng lớn, khẽ thở dài. Nếu hoàng huynh bận rộn, nàng có thể đứng ngoài chờ. Nhưng nếu tâm trạng hoàng huynh không tốt, nàng không thể làm phiền thêm.
“Trưởng công chúa, dừng bước!”
“Điện hạ… là vì chuyện của Tín Lăng Vương mà buồn bã sao?”
Vĩnh Ninh cắn môi, không đáp. Đôi mắt vốn đã ảm đạm nay càng thêm u tối. Nước mắt từ khóe mắt lặng lẽ rơi xuống.
Ngân Tuyết thấy vậy, lòng đau như cắt, vội vàng lấy khăn lau đi nước mắt của chủ tử, giọng đầy lo lắng.
“Ngài vừa chợp mắt, Tín Lăng Vương đã đến. Hình như có chuyện muốn nói với ngài. Trước khi đi còn để lại một tờ giấy.”
Nói rồi, nàng đỡ Vĩnh Ninh ngồi dậy, cẩn thận lấy tờ giấy trên bàn đưa đến.
“Tín Lăng Vương bảo chúng nô tỳ chuyển lại cho ngài.”
Vĩnh Ninh nhìn tờ giấy trong tay, muốn mở ra nhưng lại do dự. Nàng sợ phải đối mặt với những tổn thương thêm một lần nữa.
Sau một hồi chần chừ, cuối cùng Vĩnh Ninh cũng mở tờ giấy ra.
[A tỷ, Tuần nhi sai rồi. Thực xin lỗi, đệ chỉ muốn bắt cá cho tỷ.]
Nét chữ xiêu vẹo, mực ở vài chỗ còn bị nhòe đi.
Chỉ vài dòng chữ ngắn ngủi, lòng Vĩnh Ninh chợt thắt lại. Hốc mắt đỏ lên, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Đệ ấy gọi nàng là “a tỷ”.
Đệ ấy không phủ nhận nàng.
Vĩnh Ninh tính tình vốn rất tốt. Dù có giận, chỉ cần được dỗ dành một chút là sẽ nguôi ngoai. Nhìn tờ giấy với lời xin lỗi chân thành của đệ đệ, nỗi buồn trong lòng cũng vơi bớt. Khóe môi nàng khẽ cong lên, tạo thành một nụ cười mờ nhạt.
Ngân Tuyết thở phào, nhẹ nhàng nói:
“Tín Lăng Vương bị bệ hạ cấm túc, phải lén chạy ra ngoài. Không dám ở lâu.”
Nhưng… vì sao phải thẩm vấn?
Vì sao không trực tiếp xử phạt nội thị thất trách?
Chẳng lẽ hoàng huynh đã nhận ra điều gì đó bất thường?
Nghĩ lại mọi chuyện, Vĩnh Ninh cảm thấy có gì đó không đúng. Làm sao có thể trùng hợp như vậy? Vừa lúc nàng đi ngang qua Ngự Hoa Viên thì lại gặp Tuần ca đang bắt cá bên hồ nước.
Bắt cá?
Có nhất thiết phải bắt cá ở đó không?
Vĩnh Ninh cẩn thận gấp tờ giấy lại, đặt dưới gối. Nàng vén chăn, vội vàng đứng dậy.
“Trang điểm cho ta. Ta muốn đi gặp hoàng huynh.”
Nàng không biết suy đoán của mình có đúng hay không, nhưng một khi đã nghi ngờ, nàng không thể yên lòng.
“Có đôi khi, người mà muội nghĩ là không thể nào, lại chính là kẻ chủ mưu. Chỉ là họ ngụy trang quá tốt.”
Không dám trì hoãn thêm một khắc, Vĩnh Ninh vội vã đến Tuyên Chính Điện.
Nhưng khi đến nơi, nàng bị ngăn lại ở ngoài điện.
Ngô Khánh là người ghét mẹ con Lý thị vì chuyện năm xưa hại thiên tử, nên lời nói cũng chẳng khách khí.
“Trưởng công chúa, hôm nay ngài đã đến đây hai lần. Bệ hạ đang bận phê sổ con, xin mời ngài quay về.”
Vĩnh Ninh biết đến Tuyên Chính Điện nhiều lần trong ngày là không thích hợp, nhưng chuyện liên quan đến đệ đệ, nàng không thể không đến. Khuôn mặt nàng thoáng chút khó chịu.
“Làm phiền công công thông báo một tiếng. Vĩnh Ninh có việc quan trọng cần cầu kiến.”
Ngô Khánh lắc đầu, tìm cớ thoái thác.
“Bệ hạ hôm nay tâm tình không tốt. Ngài nên ngày khác hãy đến.”
Vĩnh Ninh ngẩng đầu nhìn cánh cửa điện rộng lớn, khẽ thở dài. Nếu hoàng huynh bận rộn, nàng có thể đứng ngoài chờ. Nhưng nếu tâm trạng hoàng huynh không tốt, nàng không thể làm phiền thêm.
“Trưởng công chúa, dừng bước!”
9
0
3 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
