TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 33
Chương 33: Nàng đến tuổi gả chồng

Nhưng chưa kịp trình bày hết, Lý thị đã ngã quỵ vì cơn sốt, hôn mê bất tỉnh.

Những năm gần đây, quả thực có nhiều tin đồn về dư nghiệt tiền triều gây loạn. Phụ hoàng không cho rằng Lý thị nói dối, lập tức phái binh đến đất Thục, đánh úp khiến địch trở tay không kịp.

Lý thị không chỉ có nhan sắc khuynh quốc mà còn mang lòng chân thành và ý chí kiên cường, điều này khiến phụ hoàng khâm phục. Bất chấp sự phản đối của chư thần, phụ hoàng đưa Lý thị, người vừa mất chồng chưa đầy ba tháng về cung, phong làm Huệ quý phi.

Con gái của Lý thị được ban phong hào là Vĩnh Ninh, tôn làm Đại Lê công chúa.

Đối với việc phụ hoàng cường thủ hào đoạt, Lưu Dận không trách mẹ con Lý thị.

Nhưng Lý thị, nhờ vào ân sủng của thiên tử, đã khiến hậu cung long trời lở đất. Những mâu thuẫn và thù oán vô hình khiến Vĩnh Ninh cũng phải hứng chịu sự căm ghét từ nhiều người.

Mới vào cung, Vĩnh Ninh rụt rè và thiếu cảm giác an toàn. Nàng xem Lưu Dận như chỗ dựa duy nhất, và hắn, với tư cách là huynh trưởng trên danh nghĩa, cũng đặc biệt quan tâm nàng.

Hận Lý thị ư?

Tất nhiên là hận.

Năm đó, trong lúc dẹp phản loạn, hắn trúng độc, suýt mất mạng. Sau đó, Lý thị còn muốn dùng cổ độc để khống chế hắn, biến hắn thành con rối.

Những sự việc đẫm máu ấy, sao hắn có thể không hận?

Hắn miệng thì nói lời tử tế, tỏ vẻ thương cảm với Lý thị, nhưng thực chất trong lòng không hề nghĩ vậy. Trong lòng hắn, những ân oán ấy sớm đã đổ hết lên người Vĩnh Ninh.

Hắn hận Vĩnh Ninh. Thế nhưng mỗi khi thấy nàng bị uất ức, trái tim hắn dù có cứng rắn đến đâu, cuối cùng cũng mềm lại.

Muội muội lớn lên bên hắn, ngoan ngoãn dịu dàng, tâm tư nàng ra sao… làm sao hắn lại không rõ?

Nàng đã đến tuổi cập kê, sắp sửa phải lấy chồng…

Lưu Dận đột ngột mở to mắt. Ánh mắt tối sầm, sâu thẳm như biển khơi cuộn trào giông tố.

Ngọc Phù Điện.

Khi Vĩnh Ninh tỉnh dậy, đã là xế chiều. Căn phòng yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng gió thổi ngoài khung cửa.

Nàng không ngồi dậy, chỉ thẫn thờ nhìn lêи đỉиɦ màn giường. Hốc mắt nóng rát, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

Năm đó, khi mẫu thân dẫn nàng rời khỏi đất Thục, trên đường vượt sông, có kẻ xấu đuổi đến. Trong lúc hỗn loạn, nàng bị đẩy xuống nước.

Trên thuyền diễn ra chém gϊếŧ tàn khốc, còn nàng không biết bơi, vùng vẫy trong dòng sông lạnh buốt, uống nước đến ngất đi. Mặc dù được cứu sống, từ đó về sau, nàng mắc chứng sợ nước.

Hoàng huynh từng cố giúp nàng vượt qua nỗi sợ ấy, nhưng thất bại. Mỗi lần đặt chân lên thuyền, chỉ cần thấy mặt nước đong đưa, nỗi hoảng loạn lại ập đến.

Khi đó, hoàng huynh từng ôm lấy nàng đang khóc thút thít, nhẹ nhàng an ủi:

"Đừng khóc, ca ca sẽ đưa muội xuống thuyền. Chúng ta không cần trị nữa."

Nhưng giờ đây…

Lần này, hoàng huynh đang nghĩ gì?

Vĩnh Ninh cảm thấy tim mình nhói đau. Nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gò má.

Tiếng cửa mở khẽ vang lên trong không gian yên tĩnh.

Ngân Tuyết bước vào, nhìn thấy chủ tử đang rơi nước mắt, hốt hoảng lấy khăn lau đi, lo lắng hỏi:

"Điện hạ, vì sao lại khóc?"

Vĩnh Ninh lắc đầu, không nói gì thêm.

Vĩnh Ninh ngồi lặng yên trên giường, đôi mắt còn vương nước, gương mặt nhợt nhạt không chút sức sống.

Ngân Tuyết đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát chủ tử. Từ khi bị đưa ra khỏi cung với lý do trời giáng dị tượng, những ngày tháng ở chùa miếu đầy cô quạnh, chủ tử chưa từng thực sự vui vẻ. Ai cũng biết đó chỉ là cái cớ để đuổi nàng đi.

10

0

3 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.