TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 31
Chương 31: Ca ca muội biết sai rồi

Không rõ đã bao lâu trôi qua, đến khi có ai đó chạm vào vai, Vĩnh Ninh giật mình hoảng loạn, phản xạ hất mạnh tay người kia ra, khóc lóc thét lên:

"Đừng chạm vào ta! Đừng chạm vào ta!"

Giọng nàng khản đặc, hoang mang và bất lực.

Trương Kim Quý đứng đó, không biết phải làm sao, đành quay sang nhìn thiên tử với vẻ mặt bất an.

Sau bao nỗ lực, chiếc thuyền nhỏ đang rò rỉ nước cuối cùng cũng được kéo lên bờ. Vĩnh Ninh vẫn cuộn tròn ở một góc, bả vai mảnh khảnh run rẩy, thi thoảng phát ra tiếng nức nở khe khẽ. Nhìn nàng nhỏ bé co quắp như một con mèo bị bỏ rơi, ai cũng không khỏi chạnh lòng.

Lưu Dận đứng lặng hồi lâu bên cạnh thuyền, cuối cùng cũng tiến lên. Hắn chậm rãi cúi người, bế Vĩnh Ninh lên.

Vĩnh Ninh theo phản xạ cố vùng vẫy dữ dội hơn trước, nhưng khi ngước nhìn gương mặt quen thuộc ấy qua làn nước mắt mơ hồ, nỗi sợ đột nhiên tan biến. Thay vào đó là những tiếng khóc thổn thức, càng lúc càng mãnh liệt.

Nàng dụi đầu vào ngực Lưu Dận, như thể vừa chịu đựng một nỗi ấm ức khôn nguôi.

Nước mắt nóng hổi thấm ướt cả vạt áo. Vĩnh Ninh ôm chặt lấy hắn, đôi tay run rẩy bấu víu không buông. Giọng nói đứt quãng vang lên giữa tiếng nức nở:

"Ca ca, muội biết sai rồi."

Lưu Dận nhìn nàng, sắc mặt lạnh lùng, giọng đầy trách cứ:

"Sợ nước mà còn dám một mình chèo thuyền ra hồ?"

Vĩnh Ninh nắm chặt lấy tay áo hắn, khóc nghẹn phản bác:

"Không phải..."

Hắn khựng lại, cau mày: "Vậy là gì?"

Thiếu nữ với khuôn mặt trắng bệch đẫm nước mắt khẽ lắc đầu. Giọng nàng nhỏ đến mức gần như thì thầm, run rẩy nói:

"Muội không biết... Chỉ là... Ca ca đã lâu lắm rồi không quan tâm đến muội. Đệ đệ cũng không thân thiết với muội nữa."

"Ca ca từng hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi muội... nhưng ca ca đã nuốt lời."

Sau khi uống thuốc an thần, Vĩnh Ninh cuối cùng cũng thϊếp đi.

Thái y khẽ thở dài, muốn nói lại thôi.

Lưu Dận đứng bên cửa sổ, tay chạm vào ngọc ban chỉ, ánh mắt trầm tĩnh.

"Nói nửa chừng là thứ trẫm ghét nhất. Có gì thì cứ nói thẳng."

Thái y giật mình, nhanh chóng đáp:

"Trưởng công chúa khí huyết hư nhược, mạch tượng rất yếu, cần được điều dưỡng tốt hơn. Về chế độ ăn uống, nàng nên ăn thêm thịt và trứng, không nên tiếp tục ăn chay."

Lưu Dận khẽ nhíu mày. Từ nhỏ, Vĩnh Ninh rất thích ăn thịt, đặc biệt là cá lư ngon mềm. Nhưng từ ngày vào chùa miếu lễ bái, nàng đã kiêng đồ mặn, chỉ ăn chay suốt hai năm nay.

"Ngươi tên gì?"

"Bẩm bệ hạ, vi thần là Trần Diệu Chi."

"Chăm sóc cho nàng thật tốt. Nếu có gì bất thường, lập tức bẩm báo."

Trần Diệu Chi hành lễ rồi lui ra.

Căn phòng trở lại yên tĩnh. Lưu Dận đứng lặng lẽ bên cửa sổ, dáng người cao lớn, ánh mắt nhìn xa xăm như đang dõi theo điều gì vô định. Cả không gian chìm trong sự trầm lặng đầy túc lệ.

"Trương Kim Quý."

Bất ngờ bị gọi tên, Trương Kim Quý lập tức tiến lên: "Nô tài có mặt."

Lưu Dận lạnh giọng:

"Trẫm không tin đây chỉ là sự trùng hợp. Hãy điều tra tên nội thị đó. Trẫm muốn có kết quả trong hôm nay."

Trương Kim Quý tuy không dám ngẩng lên nhìn sắc mặt thiên tử, nhưng chỉ cần cảm nhận không khí xung quanh cũng biết rõ tâm trạng hắn đang trầm xuống đáng sợ. Không dám chậm trễ, hắn lập tức lui ra ngoài để thực hiện mệnh lệnh.

Chuyện Tín Lăng vương đột ngột xuất hiện ở Ngự Hoa Viên và gặp Vĩnh Ninh trưởng công chúa thoạt nghe đã là trùng hợp. Lại thêm con thuyền nhỏ ở bờ hồ bị hư hỏng, nếu không phải thiên tử đang phiền muộn ra ngoài dạo bộ, kịp thời phát hiện và cứu hai người lên bờ, hậu quả thực sự khó mà tưởng tượng.

4

0

3 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.