TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 30
Chương 30: Hoảng sợ tột độ

Ánh mắt lạnh lùng lướt qua hộp đồ ăn, giọng hắn nhàn nhạt:

"Đem đi xử lý."

Trương Kim Quý lập tức tuân lệnh. Vốn dĩ, những gì Thái hậu đưa tới, thiên tử chỉ nhận bề ngoài, chưa từng chạm qua. Đặc biệt là đồ ăn, tất cả đều lặng lẽ xử lý.

Lưu Dận đứng dậy, bước đến bên cửa sổ. Ngoài kia trời trong sáng, ấm áp, cảnh xuân rực rỡ đầy sức sống. Thế nhưng trong lòng hắn lại chẳng hề thư thái. Phiền muộn dâng lên, càng lúc càng nhiều.

Hắn không còn lòng dạ xử lý sổ con, liền ra khỏi Tuyên Chính Điện, muốn đi loanh quanh một chút.

Ngự Hoa Viên

Vĩnh Ninh đưa hộp đồ ăn tới Tuyên Chính Điện xong liền rời đi. Trên đường về Ngọc Phù Điện, đi ngang Ngự Hoa Viên, nàng vô tình nghe thấy tiếng nội thị khuyên can gấp gáp từ phía núi giả.

"Tín Lăng vương, xin ngài quay về. Nếu bị bệ hạ phát hiện, không tránh khỏi trách phạt đâu ạ."

Nghe đến tên Tuần ca, Vĩnh Ninh khựng lại. Giờ này hắn đáng ra phải ở Chiêu Dương Điện niệm thư, sao lại xuất hiện ở đây?

Nàng nghi hoặc tiến lại gần. Sau núi giả, nội thị vẫn đang tận tình khuyên bảo.

"Ngài vừa bị phạt, giờ lại chọc giận bệ hạ, sẽ không yên đâu. Thừa dịp không ai phát hiện, Thái Phó còn chưa tỉnh lại, mau về Chiêu Dương Điện đi."

Lưu Tuần nhíu mày, bực bội che tai. Tuy nhỏ tuổi nhưng tính tình lại rất lớn.

"Câm miệng! Hôm nay ta nhất định phải bắt cá!"

Hắn đẩy mạnh nội thị chắn đường, ngang ngược ra lệnh:

"Đi mang thuyền nhỏ lại đây!"

"Tuần ca!"

Nghe thấy giọng Vĩnh Ninh, Lưu Tuần ngoái lại. Thấy nàng đi tới, hắn không những không vui mà còn hằn học hiện rõ trên mặt. Hắn đẩy ngã nội thị lần nữa, chạy thẳng về phía bờ hồ.

Dù tay nhỏ chân ngắn, hắn chạy không hề chậm. Lại thêm khoảng cách vốn không xa, trước khi Vĩnh Ninh kịp tới gần, hắn đã đứng bên thuyền nhỏ.

Dây thừng trói thuyền xem ra rất dễ tháo, chỉ một lát sau đã bị hắn gỡ ra. Khi Vĩnh Ninh chạy tới nơi, hắn đã một mình đứng trên thuyền.

Vĩnh Ninh chậm rãi tiến gần bờ hồ, nhưng thấy sóng nước lăn tăn từng vòng, bước chân nàng dần khựng lại. Sắc mặt tái nhợt.

Nàng hoảng hốt nuốt khan, cố trấn tĩnh, nhẹ giọng khuyên nhủ:

"Tuần ca, đệ đang làm gì vậy? Nguy hiểm lắm. Mau trở lại cùng tỷ tỷ."

Lưu Tuần trên thuyền vẫn không động lòng, ngược lại còn ác khẩu.

"Ta không về! Ngươi không phải mặc kệ ta sao? Vậy ngươi đi đi!"

Lưu Tuần lới lỏng dây thừng, ghé vào thuyền nhỏ, định chèo thuyền ra giữa hồ.

Vĩnh Ninh dù sợ hãi nhưng vẫn cắn răng, bước lên thuyền nhỏ trước khi nó rời bến. Lưu Tuần thấy nàng lên thuyền, lập tức chạy đến đầu thuyền. Hành động bất ngờ của hắn khiến thuyền nhỏ lắc lư dữ dội, sóng nước vỗ mạnh vào thân thuyền, đẩy nó từ từ xa khỏi bờ.

Nhìn bọt nước bắn tung tóe bên ngoài, sắc mặt Vĩnh Ninh tái nhợt. Hai chân nàng mềm nhũn, ngồi bệt xuống đuôi thuyền, hơi thở dồn dập. Tim đập loạn, nỗi sợ hãi bao trùm lấy nàng, giống như một đôi tay vô hình siết chặt lấy cơ thể, không cách nào thoát ra.

Trong khoảnh khắc ấy, nàng đã quên lý do mình bước lên thuyền là để kéo đệ đệ trở về.

Dưới thuyền, nước bắt đầu rò rỉ qua một lỗ thủng nhỏ. Ban đầu chỉ là vài giọt nước thấm vào, nhưng chẳng mấy chốc, nước ngập ngày một nhiều, khiến thuyền nhỏ từ từ chìm xuống.

Lưu Tuần vẫn mải mê vớt cá ở đầu thuyền, hoàn toàn không hay biết nguy hiểm đang cận kề.

Nước lạnh thấm ướt váy của Vĩnh Ninh. Trong cơn sợ hãi tột độ, nàng bịt chặt tai, cuộn tròn ở góc thuyền, bật khóc nức nở. Mọi âm thanh xung quanh như thể bị chặn đứng, không thể lọt vào tai nàng.

10

0

3 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.