TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 29
Chương 29: Vứt ngọc bội Vĩnh Ninh tặng

Lưu Dận nhắm mắt, tựa lưng vào ghế, dùng ngón tay thon dài xoa nhẹ vùng giữa hai mày đang nhíu lại vì mệt mỏi. Dù mùi hương giúp an thần, trong lòng hắn vẫn không ngừng bức bối. Một cảm giác khó chịu dâng trào trong ngực, mãi không thể xua tan.

Nhiều ngày nay, hắn luôn cảm thấy như vậy.

Hắn từ từ mở mắt, ánh nhìn lạnh lùng và điềm tĩnh. Nhưng khi vô tình thấy dấu răng mờ mờ trên ngón tay, ánh mắt hắn khựng lại. Mi mắt chậm rãi khép lại, hàm dưới căng chặt, nét mặt trở nên u ám.

Trong đầu hiện lên hình ảnh thiếu nữ với gương mặt đỏ ửng vì mồ hôi, ánh mắt mơ màng ướŧ áŧ, gương mặt đầy vẻ uất ức và tuyệt vọng. Nàng từng cắn mạnh vào tay hắn trong một khoảnh khắc không thể kìm nén được cảm xúc.

Dấu răng đã mờ dần, nhưng ký ức lại càng rõ ràng hơn.

Thanh âm mềm mại của nàng như còn văng vẳng bên tai, từng lời nói nhẹ nhàng mà vương vấn.

Nàng tựa như tờ giấy trắng thuần khiết, nhưng hắn đã tự tay nhuộm lên những gam màu đậm sâu nhất.

Lưu Dận hơi nheo mắt lại, thần sắc tối tăm khó đoán. Là nàng tự mình lao vào hắn, sao có thể trách hắn được?

Hắn day mạnh giữa mày, cố xua đi hình bóng nàng khỏi tâm trí. Nhưng cơn bực bội vẫn chưa giảm bớt.

Hắn ngồi thẳng dậy, tiện tay cầm lên một bản tấu chương trên Ngự Án. Bên dưới tấu chương là một miếng ngọc bội hình rồng, bất chợt hiện ra trước mắt.

Đó là ngọc bội hắn từng nhận, sau đó tiện tay đặt qua một bên.

Lưu Dận nhíu mày, nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội, rồi cuối cùng cầm nó lên.

Ngọc bội màu trắng ngà, được chạm khắc tinh xảo, sợi dây đeo cũng vô cùng đẹp mắt, không thua kém bất cứ tay nghề khéo léo nào trong cung.

Trên đó có khắc dòng chữ nhỏ:

"Kính chúc hoàng huynh long thể an khang, vạn thọ vô cương."

Lưu Dận bật cười nhạt, như thể vừa nghe thấy một trò cười lớn. Hắn siết chặt miếng ngọc bội trong tay.

Những vết thương trên cơ thể hắn, chẳng phải là do mẫu thân nàng gây ra sao?

Thậm chí đến giờ, hắn vẫn còn đang bị ràng buộc bởi những hệ lụy từ chuyện năm đó.

Những ân oán đầy máu và nước mắt, há có thể quên đi chỉ bằng vài lời nói nhẹ nhàng?

"Vứt miếng ngọc bội này đi."

Lưu Dận buông giọng lạnh lùng, đặt mạnh ngọc bội lên Ngự Án.

"Dạ."

Trương Kim Quý bước vào, cung kính nhận lệnh, nhanh chóng mang miếng ngọc bội đi.

Đó là món quà mà Vĩnh Ninh trưởng công chúa đã kiên trì gửi đến, hiển nhiên là muốn lấy lòng hoàng đế. Nhưng đáng tiếc, hoàng đế không hề chấp nhận.

Lưu Dận vẫn chưa thể nguôi ngoai. Lớn lên cùng nhau, tình nghĩa huynh muội thắm thiết, vậy mà giờ đây hắn thậm chí không muốn nhìn mặt trưởng công chúa. Ném cả ngọc bội nàng gửi tới, rõ ràng hắn vẫn hận nàng.

Ánh mắt Lưu Dận dừng lại trên chiếc hộp gỗ đàn màu đỏ đặt ở góc bàn.

"Hộp đồ ăn kia là ai đưa tới?"

Trương Kim Quý thoáng căng thẳng, không dám nói dối, đáp thật thà:

"Bẩm bệ hạ, là Thái hậu nương nương sai Vĩnh Ninh trưởng công chúa đưa tới. Lúc ấy bệ hạ đang cùng Định Quốc công thương nghị sự tình, nô tỳ liền nhận thay."

Lưu Dận khẽ nheo mắt. Vĩnh Ninh? Sao nàng lại tới chỗ Thái hậu?

"Nàng tới, có nói muốn cầu kiến trẫm không?"

Trương Kim Quý lắc đầu, nghĩ một lúc rồi nói:

"Trưởng công chúa chỉ để lại hộp đồ ăn rồi rời đi ngay. Nàng nói đây là ý của Thái hậu nương nương, nàng không tiện quấy rầy bệ hạ xử lý triều chính."

Lưu Dận hừ nhẹ.

"Nàng cũng biết tự lượng sức."

11

0

3 tháng trước

18 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.