0 chữ
Chương 28
Chương 28: Thích một nam tử như nào
Đủ loại chuyện đều có liên quan tới nàng, nàng tựa như kẻ mang điềm xấu vậy.
Vĩnh Ninh đứng dậy quỳ xuống, nước mắt dâng tràn:
"Mẫu thân phạm phải tội lớn, Vĩnh Ninh nguyện thay mẫu thân chịu phạt."
Thái hậu dịu dàng lắc đầu, ý bảo ma ma đỡ nàng đứng dậy:
"Con, đứa nhỏ này, ai gia chỉ nhất thời cảm khái mà thôi. Chuyện cũ đã qua, hoàng đế cũng không còn nhắc lại. Mau lau nước mắt đi."
Vĩnh Ninh đứng dậy, rút khăn lụa nhẹ nhàng lau khóe mắt. Dáng vẻ mong manh cùng đôi mắt đỏ hoe càng khiến người ta xót xa.
Thái hậu nhấp một ngụm trà rồi khẽ thở dài:
"Thời gian trôi nhanh quá. Năm đó, khi con rời cung vẫn còn là một tiểu cô nương, nay đã trưởng thành, xinh đẹp động lòng người. So với mẫu thân ngươi khi xưa, lại càng mặn mà hơn. Quả nhiên cô nương đất Thục đúng là linh động, xinh đẹp ."
Bà ngừng một chút, ánh mắt hiền từ:
"Tính ra, năm nay con cũng mười bảy tuổi rồi."
Vĩnh Ninh khẽ gật đầu: "Cuối tháng sau, mùng tám, là tròn mười bảy ạ."
Thái hậu mỉm cười:
"Không còn nhỏ nữa. Hoài Nhân cũng sắp xuất giá, con cũng nên suy nghĩ đến hôn sự rồi."
Nhắc đến Hoài Nhân, người đang bị cấm túc, sắc mặt Vĩnh Ninh chợt trắng bệch. Những ký ức cũ bất giác ùa về.
Thái hậu nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, giọng điệu ôn hòa:
"Tiên đế có nhiều con cái, ai gia phải giúp các con tìm được phu quân tốt, sau này xuống suối vàng mới có thể ăn nói với tiên đế. Nói cho ai gia biết, con thích nam tử như thế nào? Ai gia sẽ giúp con để ý."
Vĩnh Ninh khựng lại, đầu óc trống rỗng. Nàng không ngờ Thái hậu triệu kiến chỉ vì chuyện hôn sự.
Thích một nam tử như thế nào?
Trong lòng nàng hiện lên hình bóng của hoàng huynh - người khiêm tốn, ôn hòa, khiến người ta tôn kính.
Nhưng hiện tại nàng không thể gả đi. Nếu nàng xuất giá, trong cung sẽ chẳng còn ai quản giáo Tuần ca. Ít nhất, nàng phải giúp hắn sửa đổi thói ham chơi trước đã.
Thái hậu thấy nàng ngẩn người, khẽ vỗ tay nàng, cười nhẹ:
"Sao thế? Không biết phải nói gì sao?"
Vĩnh Ninh đỏ mặt, khẽ gật đầu:
"Vĩnh Ninh mới hồi cung được mấy ngày, chuyện này không cần vội. Huống hồ đất Thục vừa mới trải qua thiên tai, tình hình chỉ mới tạm ổn. Bây giờ bàn chuyện hôn sự, sợ rằng sẽ khiến hoàng huynh thêm phiền lòng."
Vĩnh Ninh biết rõ hoàng huynh và nàng đã có khoảng cách, đặc biệt trong tình cảnh nhạy cảm hiện tại. Nếu bây giờ xảy ra chuyện gì, chỉ e rằng sẽ càng khiến hoàng huynh thêm chán ghét.
Thái hậu vẫn giữ vẻ hiền từ, mỉm cười nhẹ nhàng:
"Nếu vậy thì cứ tạm hoãn lại một thời gian."
Bà chậm rãi tiếp lời:
"Trước đây vì chuyện này mà ai gia và hoàng đế đã có chút không thoải mái. Nhân dịp này, con thay ai gia mang hộp điểm tâm qua cho hoàng đế đi."
Vĩnh Ninh thoáng sững người. Thái hậu đã nói chuyện với hoàng huynh về chuyện hôn sự? Hoàng huynh đã nói gì? Chẳng lẽ người thật sự muốn mau chóng gả nàng đi?
Nàng không dám hỏi thêm. Tâm trạng nặng nề, nàng gần như chắc chắn đây chính là sự thật. Nếu không, Thái hậu đã chẳng cần phải gọi nàng đến dò hỏi.
Huống hồ, lần trước nàng đến tìm hoàng huynh đã bị ngăn lại ngay ngoài điện.
Hoàng huynh quả thực không muốn gặp nàng.
Chưởng sự cô cô bước đến, đưa cho nàng hộp điểm tâm. Vĩnh Ninh không thể thoái thác, đành gượng gạo nhận lấy.
Tuyên Chính Điện
Thiên tử vừa mới gặp Định Quốc công, bàn bạc một số việc khó giải quyết. Nhưng chuyện này rơi vào bế tắc, cần phải tìm một lối đi khác.
Thời tiết dần ấm lên, hôm nay hiếm hoi có nắng. Địa long trong điện đã giảm nhiệt, hương trầm mát lạnh từ lư hương mạ vàng bên Ngự Án tỏa ra khắp phòng, mang lại cảm giác dễ chịu.
Vĩnh Ninh đứng dậy quỳ xuống, nước mắt dâng tràn:
"Mẫu thân phạm phải tội lớn, Vĩnh Ninh nguyện thay mẫu thân chịu phạt."
Thái hậu dịu dàng lắc đầu, ý bảo ma ma đỡ nàng đứng dậy:
"Con, đứa nhỏ này, ai gia chỉ nhất thời cảm khái mà thôi. Chuyện cũ đã qua, hoàng đế cũng không còn nhắc lại. Mau lau nước mắt đi."
Vĩnh Ninh đứng dậy, rút khăn lụa nhẹ nhàng lau khóe mắt. Dáng vẻ mong manh cùng đôi mắt đỏ hoe càng khiến người ta xót xa.
Thái hậu nhấp một ngụm trà rồi khẽ thở dài:
"Thời gian trôi nhanh quá. Năm đó, khi con rời cung vẫn còn là một tiểu cô nương, nay đã trưởng thành, xinh đẹp động lòng người. So với mẫu thân ngươi khi xưa, lại càng mặn mà hơn. Quả nhiên cô nương đất Thục đúng là linh động, xinh đẹp ."
"Tính ra, năm nay con cũng mười bảy tuổi rồi."
Vĩnh Ninh khẽ gật đầu: "Cuối tháng sau, mùng tám, là tròn mười bảy ạ."
Thái hậu mỉm cười:
"Không còn nhỏ nữa. Hoài Nhân cũng sắp xuất giá, con cũng nên suy nghĩ đến hôn sự rồi."
Nhắc đến Hoài Nhân, người đang bị cấm túc, sắc mặt Vĩnh Ninh chợt trắng bệch. Những ký ức cũ bất giác ùa về.
Thái hậu nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, giọng điệu ôn hòa:
"Tiên đế có nhiều con cái, ai gia phải giúp các con tìm được phu quân tốt, sau này xuống suối vàng mới có thể ăn nói với tiên đế. Nói cho ai gia biết, con thích nam tử như thế nào? Ai gia sẽ giúp con để ý."
Vĩnh Ninh khựng lại, đầu óc trống rỗng. Nàng không ngờ Thái hậu triệu kiến chỉ vì chuyện hôn sự.
Thích một nam tử như thế nào?
Nhưng hiện tại nàng không thể gả đi. Nếu nàng xuất giá, trong cung sẽ chẳng còn ai quản giáo Tuần ca. Ít nhất, nàng phải giúp hắn sửa đổi thói ham chơi trước đã.
Thái hậu thấy nàng ngẩn người, khẽ vỗ tay nàng, cười nhẹ:
"Sao thế? Không biết phải nói gì sao?"
Vĩnh Ninh đỏ mặt, khẽ gật đầu:
"Vĩnh Ninh mới hồi cung được mấy ngày, chuyện này không cần vội. Huống hồ đất Thục vừa mới trải qua thiên tai, tình hình chỉ mới tạm ổn. Bây giờ bàn chuyện hôn sự, sợ rằng sẽ khiến hoàng huynh thêm phiền lòng."
Vĩnh Ninh biết rõ hoàng huynh và nàng đã có khoảng cách, đặc biệt trong tình cảnh nhạy cảm hiện tại. Nếu bây giờ xảy ra chuyện gì, chỉ e rằng sẽ càng khiến hoàng huynh thêm chán ghét.
"Nếu vậy thì cứ tạm hoãn lại một thời gian."
Bà chậm rãi tiếp lời:
"Trước đây vì chuyện này mà ai gia và hoàng đế đã có chút không thoải mái. Nhân dịp này, con thay ai gia mang hộp điểm tâm qua cho hoàng đế đi."
Vĩnh Ninh thoáng sững người. Thái hậu đã nói chuyện với hoàng huynh về chuyện hôn sự? Hoàng huynh đã nói gì? Chẳng lẽ người thật sự muốn mau chóng gả nàng đi?
Nàng không dám hỏi thêm. Tâm trạng nặng nề, nàng gần như chắc chắn đây chính là sự thật. Nếu không, Thái hậu đã chẳng cần phải gọi nàng đến dò hỏi.
Huống hồ, lần trước nàng đến tìm hoàng huynh đã bị ngăn lại ngay ngoài điện.
Hoàng huynh quả thực không muốn gặp nàng.
Chưởng sự cô cô bước đến, đưa cho nàng hộp điểm tâm. Vĩnh Ninh không thể thoái thác, đành gượng gạo nhận lấy.
Tuyên Chính Điện
Thiên tử vừa mới gặp Định Quốc công, bàn bạc một số việc khó giải quyết. Nhưng chuyện này rơi vào bế tắc, cần phải tìm một lối đi khác.
Thời tiết dần ấm lên, hôm nay hiếm hoi có nắng. Địa long trong điện đã giảm nhiệt, hương trầm mát lạnh từ lư hương mạ vàng bên Ngự Án tỏa ra khắp phòng, mang lại cảm giác dễ chịu.
9
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
