TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 27
Chương 27: Mưu sát tân đế

Hắn nhỏ giọng kể:

"Từ khi người rời cung, Tín Lăng vương từng có một trận ốm nặng. Thái hậu nương nương cho người tận tình chăm sóc, đến khi khỏi bệnh cũng không hề bỏ mặc. Dù không chăm sóc tỉ mỉ như với Xương Vương, nhưng cũng chẳng tìm ra điểm nào không phải. Khi Tín Lăng vương bắt đầu đi học, Thái hậu còn dặn dò Thái Phó phải nghiêm khắc, không được qua loa. Có lẽ vì vậy mà vương gia mới trốn học liên tục, lại cùng Xương Vương mải chơi, khiến đám cung nhân ở Chiêu Dương Điện không dám ngăn cản."

Vĩnh Ninh nghe vậy, trong đầu hiện lên gương mặt hiền từ của Thái hậu. Lần đầu trở về hoàng cung, bà vẫn giữ nét ôn nhu như trong ký ức, luôn nở nụ cười hiền lành và chuẩn bị những món ăn nàng thích.

Năm xưa, khi Vĩnh Ninh và mẫu thân lần đầu vào cung, Thái hậu luôn là người đón tiếp nồng hậu. Dù mẫu thân của nàng được sủng ái nhất hậu cung, gây ra không ít thù oán, Thái hậu vẫn dịu dàng hòa giải, giúp giảm bớt những mâu thuẫn.

Vĩnh Ninh nhíu mày, chìm vào dòng suy nghĩ.

Chẳng lẽ sự thay đổi của Tuần ca có liên quan đến Thái hậu?

Hay là có người khác đã xúi bẩy, dạy hư Tuần ca?

Thái hậu trước nay luôn hiền từ, yêu thương con cháu, không giống người có ý đồ xấu.

Dù thế nào đi nữa, điều quan trọng là phải giúp Tuần ca sửa đổi thói ham chơi, không thể để hắn tiếp tục lười biếng, bỏ bê việc học. Tính tình ương ngạnh này phải được chấn chỉnh sớm.

Mẫu thân từng trải qua bao đau đớn mới có thể sinh ra Tuần ca. Bà đã suýt mất mạng trong lần sinh nở ấy. Trước khi tuẫn táng, mẫu thân từng dặn Vĩnh Ninh phải chăm sóc tốt cho Tuần ca. Nàng không thể khiến người thất vọng nơi chín suối.

Đúng lúc ấy, tiếng cung nhân từ Trường Nhạc Cung vang lên bên ngoài Ngọc Phù Điện, cắt ngang dòng suy nghĩ của Vĩnh Ninh.

Trường Nhạc Cung - Trường Tín Điện

Vĩnh Ninh theo chân ma ma dẫn đường vào đại điện, khẽ cúi người hành lễ:

"Vĩnh Ninh bái kiến Thái hậu nương nương."

Thái hậu ngồi ngay ngắn trên sập La Hán, vẻ mặt hiền từ như trước, nhẹ nhàng vẫy tay:

"Bé ngoan, đến đây ngồi với ai gia."

Vĩnh Ninh ngồi xuống bên cạnh Thái hậu, dáng vẻ câu nệ, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối. Trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy chuyện lần này không đơn giản.

Thái hậu chăm chú nhìn Vĩnh Ninh, ánh mắt hiền hậu nhưng ẩn chứa chút suy tư.

Một lúc sau, bà chậm rãi lên tiếng, giọng ôn hòa:

"Hài tử, năm đó ai gia phải để con rời cung đi chùa miếu, cũng là bất đắc dĩ. Mẫu thân con khi ấy muốn hành thích vua, đó là tội tru di cửu tộc! Hoàng đế nể tình huynh muội lớn lên cùng nhau nên tha chết cho con, nhưng trong cung liệu con còn ở lại được sao? Năm đó trời giáng dị tượng, ai gia muốn giữ con, nhưng cũng giữ không nổi."

Những ký ức cũ ập về như cơn thủy triều dữ dội. Vĩnh Ninh nhớ rất rõ năm ấy, khi tiên đế băng hà, mẫu thân nàng bị khâm điểm tuẫn táng. Nàng cầu xin tân đế, khóc đến khản giọng nhưng vẫn không thể thay đổi kết cục.

Nàng quỳ ngoài điện rất lâu, đến khi kiệt sức ngã quỵ. Khi tỉnh lại, tin dữ như sét đánh ngang tai, mẫu thân muốn gϊếŧ hoàng huynh nhưng sự việc chưa thành, bà đã tự sát tạ tội.

Sự thật ấy chứng minh rằng mẫu thân từng có ý định sát hại tân đế.

Nhớ lại chuyện cũ, cảm xúc trong lòng Vĩnh Ninh trở nên phức tạp. Nàng siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay để kìm nén nỗi xót xa nơi đáy mắt.

Từ lúc Lưu Dận bị trọng thương, đến khi mẫu thân mưu sát tân đế, rồi trời giáng dị tượng khiến Đại Lê gặp nguy nan, mọi chuyện dường như đều có liên quan đến nàng...

10

0

3 tháng trước

5 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.