TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 26
Chương 26: Chọn vị hôn phu cho Vĩnh Ninh

Lưu Dận chậm rãi xoay chiếc nhẫn bạch ngọc trên tay. Ánh mắt thâm trầm khó đoán, không thể hiện rõ cảm xúc.

Sự rạn nứt trong tình cảm, quả thật khó mà hàn gắn.

Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ còn vài tiếng nổ lách tách từ bếp lò.

Thái hậu vuốt ve con mèo ngoan ngoãn trên tay, ánh mắt chợt dừng lại trên cánh tay Lưu Dận. Bà kinh ngạc khi thấy vết răng cắn trên tay hắn.

"Hoàng đế, tay của con bị làm sao vậy?"

Lưu Dận cúi mắt nhìn vết răng nhạt màu. Tuy đã mờ dần, nhưng dấu răng sâu nhất vẫn còn rõ.

"Ban đêm gặp phải một con mèo nhỏ, lúc ôm chơi thì bị cắn. Không sao đâu ạ."

Hắn nói nhẹ nhàng, đồng thời dùng tay che lại vết thương, ngón tay khẽ vuốt ve nơi còn lưu lại dấu vết.

Thái hậu có vẻ tin tưởng nhưng vẫn gật đầu với chút nghi ngờ.

"Thì ra là thế. Có lẽ là mèo của vị thái phi nào đó nuôi chạy tới. Cần dặn dò các cung nhân trông coi chặt chẽ hơn, tránh để bệ hạ bị thương lần nữa."

Hậu cung của tiên đế có nhiều phi tử. Ngoài những người đã tuẫn táng theo vua, các sủng phi còn lại đều được chuyển đến các điện trong Trường Nhạc Cung. Họ ngày thường trồng hoa, nuôi mèo, cuộc sống an nhàn.

"Nói đến chuyện hôm ấy, Vĩnh Ninh cũng có mặt. Sau nhiều năm ở chùa miếu cầu phúc vì nước, lần này trở về cung, lần đầu tiên tới Trường Nhạc Cung thỉnh an, ai gia không khỏi ngạc nhiên. Nha đầu ấy bây giờ đã trổ mã duyên dáng yêu kiều, thậm chí còn đẹp hơn cả mẫu thân của mình. Chỉ là hơi gầy một chút."

Thái hậu vuốt ve con mèo trên đùi, thở dài tiếc nuối.

"Vĩnh Ninh cũng không còn nhỏ nữa. Những năm trước chậm trễ, giờ đã trở về cung, ai gia nghĩ đã đến lúc tìm cho nó một hôn phu tốt. Đại Lê chúng ta nhân tài xuất chúng rất nhiều, thanh niên tài tuấn ở kinh đô không thiếu. Ý hoàng đế thế nào?"

Thái hậu lặng lẽ quan sát thiên tử, thấy hắn vẫn giữ vẻ mặt bình thản, ánh mắt cụp xuống như đang chìm trong suy tư, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve vết hằn nơi hổ khẩu.

Lưu Dận im lặng một lát rồi lên tiếng, giọng trầm thấp: "

Chuyện này không cần vội."

Thái hậu hơi sững sờ, tay lần tràng hạt, khó hiểu hỏi: "Hoàng đế vì sao lại nói vậy?"

Bà theo bản năng nhìn xuống cánh tay Lưu Dận, trong lòng khẽ động, khẽ hỏi: "Chẳng lẽ là vì yêu phi kia..."

Bà thở dài, ánh mắt hiền từ:

"Ai gia cứ nghĩ hoàng đế đã buông bỏ những oán hận cũ, xưa nay luôn thương yêu Vĩnh Ninh, hẳn là nên vui vẻ mới phải."

Lưu Dận mím môi, ánh mắt thu lại một chút cảm xúc, nói:

"Vĩnh Ninh vừa mới trở về hoàng cung, mẫu hậu đã vội tìm phò mã cho muội ấy, khác nào muốn đuổi muội ấy đi. Cách làm này không thỏa đáng."

Thái hậu nghe vậy, thoáng suy nghĩ rồi gật đầu:

"Đúng là ai gia đã nóng vội. Ban đầu chỉ là một ý tốt, lại vô tình thành vụng về. Vẫn là hoàng đế suy xét chu đáo. Vĩnh Ninh trở về được hoàng đế yêu thương, huynh muội hòa thuận, ai gia thật sự yên tâm."

Lưu Dận nhàn nhạt đáp: "Chỉ là tình nghĩa huynh muội mà thôi."

Những lời chân thành của Thái hậu dường như không chạm được đến Lưu Dận. Hắn đứng dậy, khẽ cúi người:

"Trẫm còn có việc phải bàn với các đại thần, không tiện ở lại lâu."

Thái hậu gật đầu, mắt dõi theo bóng dáng cao gầy khuất dần sau cánh cửa. Bà ôm lấy chú mèo trên đùi, ngón tay vuốt ve bộ lông mềm mại, ánh mắt trầm ngâm như đang suy tư điều gì đó.

Ngọc Phù Điện

Tiểu Huyền Tử là người nhanh nhẹn, khéo léo. Hắn đã bỏ chút tiền bạc nhờ cậy vài người quen biết, cuối cùng cũng tìm hiểu được chuyện của Lưu Tuần trong hai năm qua.

10

0

3 tháng trước

1 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.