TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 24
Chương 24: Trẫm là thái y sao

Mím chặt môi, nàng khẽ gọi: “Hoàng huynh...”

Lưu Dận hờ hững “ừm” một tiếng, liếc nhìn nàng rồi xoay người rời đi.

“Thần muội cung tiễn hoàng huynh.”

Vĩnh Ninh đứng tại chỗ, khom người đưa tiễn. Từ xa, nàng chỉ thấy bóng dáng thiên tử tựa vào ngự liễn, hai mắt khép hờ, một tay đặt lên trán, trông có chút mệt mỏi.

Khi ngự liễn đã khuất dạng, gương mặt Lưu Dận lập tức trở nên lạnh lẽo. Hắn hạ giọng ra lệnh:

“Gọi hai thị nữ của nàng đến đây đón nàng.”

Trương Kim Quý lập tức hiểu ý. Ông vội vàng truyền lệnh cho người đến Ngọc Phù Điện, mượn cớ rằng trưởng công chúa bị thương ở chân để hai thị nữ nhanh chóng đến đón nàng.

Sau đó, Trương Kim Quý liếc mắt nhìn sắc mặt thiên tử, nhẹ giọng thưa:

“Bệ hạ, nô tài thấy tay của trưởng công chúa bị trầy xước, vết thương khá nặng. Nếu để lại sẹo, nữ nhi gia e rằng sẽ rất buồn lòng...”

Lưu Dận lặng lẽ vuốt ve dấu răng nhỏ hằn trên ngón tay mình. Giọng hắn lạnh như băng: “Trẫm là thái y sao?”

Trương Kim Quý giật mình, vội vã quỳ xuống:

“Bệ hạ thứ tội, nô tài lỡ lời.”

Ngọc Phù Điện

“Nhẹ thôi, đau quá.”

Vĩnh Ninh khẽ rụt chân lại. Mắt cá chân bị trật sưng đỏ, cao lên một khối rõ ràng, chỉ cần chạm nhẹ cũng khiến nàng đau đến nhíu mày.

Nàng đỏ hoe đôi mắt, nước mắt chực tràn ra, trông như một tiểu cô nương chịu ấm ức. Tịch Lam thấy vậy, không khỏi xót xa, nhẹ nhàng an ủi:

“Điện hạ cố nhịn một chút, thái y nói dược cao này rất hiệu nghiệm, có khi ngày mai là khỏi hẳn.”

Vĩnh Ninh cầm chặt tà váy, nhìn xuống mắt cá chân sưng vù. Sau một hồi do dự, nàng mới không tình nguyện duỗi chân ra, thở dài:

“Vậy ngươi nhẹ tay một chút.”

Tịch Lam gật đầu, dùng lòng bàn tay xoa nóng dược cao rồi từ từ thoa lên chỗ sưng. Nhưng dược chưa kịp thấm vào da, cảm giác đau nhức đã khiến Vĩnh Ninh rơi nước mắt, từng giọt lăn dài xuống gò má.

Sau khi xử lý xong vết thương ở chân, Tịch Lam và Ngân Tuyết lại tiếp tục thoa dược lên bàn tay nàng. Đây là loại thuốc do Thái Y Viện đưa tới, nghe nói có tác dụng trị sẹo rất tốt.

Bôi thuốc xong, Vĩnh Ninh ngồi dựa vào đầu giường, cố nén cơn đau ở lòng bàn tay. Một lát sau, nàng khẽ phân phó:

“Đi gọi Tiểu Huyền Tử tới.”

Không lâu sau, Tịch Lam quay lại, phía sau là Tiểu Huyền Tử. Hắn cúi người cung kính chờ chủ tử dặn dò.

Vĩnh Ninh không muốn vòng vo, hỏi thẳng:

“Tiểu Huyền Tử, ngươi vốn là người trong giám thị, hẳn biết rõ tình hình ở Chiêu Dương Điện?”

Tiểu Huyền Tử lắc đầu:

“Chiêu Dương Điện là nơi ở của các vị thân vương. Nô tài chức vị thấp, chưa đủ tư cách phụ trách ở đó.”

Dù vậy, hắn cũng không ngừng suy nghĩ. Trưởng công chúa sẽ không vô duyên vô cớ hỏi về Chiêu Dương Điện, nhất định là có lý do. Suy đoán một hồi, hắn dè dặt hỏi:

“Điện hạ muốn biết chuyện của Tín Lăng Vương sao?”

Vĩnh Ninh gật đầu. Trong ký ức của nàng, Tín Lăng Vương là người hiền lành, không tranh không đoạt. Nhưng lần này trở về, hắn lại hoàn toàn thay đổi, ham chơi, ngạo mạn, thậm chí còn làm như không nhận ra nàng. Hai người vốn thân thiết, nay lại trở nên xa lạ. Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó khiến hắn biến đổi như vậy.

Tiểu Huyền Tử khẽ cười, nói:

“Nô tài tuy không có tài cán gì lớn, nhưng mấy năm nay cũng kết giao được vài người trong cung. Dù tốn chút công sức, nô tài vẫn có thể nghe ngóng được tin tức. Điện hạ cứ yên tâm, nô tài sẽ đi làm ngay.”

10

0

3 tháng trước

18 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.