TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 23
Chương 23: Ca ca trong quá khứ

Lưu Dận khẽ cụp mắt xuống, lòng bàn tay chậm rãi xoay chiếc nhẫn bạch ngọc. Vẻ trắng ngần, mềm mại của ngọc đối lập rõ rệt với những vết chai sạn và dấu răng hằn trên ngón tay hắn.

Mà kẻ đã cả gan để lại dấu vết ấy, lại chính là nữ nhân trước mặt hắn - Vĩnh Ninh. Nàng cúi đầu, mái tóc mềm mại rũ xuống che đi gương mặt thanh lệ, uyển chuyển, dịu dàng như nước.

Sự bực bội không rõ lý do dâng lên trong lòng Lưu Dận. Giọng hắn lạnh như băng: “Lòng dạ đàn bà. Sai rồi là sai rồi, không cần tìm cớ.”

Vĩnh Ninh cắn môi, biết không nên nói thêm nữa. Hoàng huynh vẫn trước sau như một, nghiêm khắc và không bao giờ nhân nhượng.

Bất chợt nhớ ra trong tay áo vẫn còn ngọc bội chưa trao, mà nay vừa hay gặp được hoàng huynh, nàng liền lấy ra từ ống tay áo lụa đỏ, cẩn thận đặt ngọc bội vào lòng bàn tay. Ngước nhìn người huynh trưởng kính trọng, nàng dịu dàng nói:

"Vĩnh Ninh ở chùa miếu thành tâm cầu nguyện cho bệ hạ, thỉnh được ngọc bội này. Nguyện nhờ trời cao phù hộ, cho bệ hạ long thể an khang, phúc thọ dài lâu."

Những ngón tay nàng đã bị mài đến rỉ máu. Bùn đất và máu trộn lẫn thành một mảng nhem nhuốc. Trong lòng bàn tay nhỏ nhắn khum khum nâng niu khối ngọc bội hình rồng sáng bóng, sợi dây đeo phía trên chỉ cần nhìn thôi cũng biết là do chính tay nàng kết.

Lưu Dận lặng lẽ nhìn xuống, đôi mắt tối sầm. Hắn chạm tay lên dấu răng trên ngón tay, như thể ký ức đêm đó đang dần dần ùa về.

Đêm hôm đó... nàng dược hiệu phát tác, dục niệm không thể kiểm soát, mơ hồ quấn lấy hắn, để lại dấu vết cắn đầy ám muội trên tay hắn.

Vĩnh Ninh ngày đó bị trúng dược, trong lúc hoảng loạn đã cắn mạnh lên tay Lưu Dận, như một dấu ấn không thể vãn hồi. Phải đến khi hắn bế nàng ra khỏi ngự liễn, cơn mê loạn mới dần lắng xuống.

Nhưng phía sau bình phong, những âm thanh ám muội kia vẫn vọng lại. Lưu Dận kiên nhẫn giúp nàng giải dược, mặc cho những thanh âm khó nghe ấy khiến kẻ ngoài cuộc cũng phải đỏ mặt.

Mặt Vĩnh Ninh nóng bừng, một nỗi xấu hổ lớn lao lan tỏa khắp cơ thể, khiến nàng không biết phải đối diện với hoàng huynh như thế nào, chỉ hận không thể tìm được cái lỗ nào mà chui xuống cho xong. Nếu hoàng huynh phát giận, có lẽ nàng còn dễ chịu hơn. Nhưng hắn lại không hề nhắc đến chuyện suýt nữa hủy hoại thanh danh nàng, cứ như thể chuyện đó chưa từng xảy ra.

“Trẫm không tin vào thần phật.”

Lưu Dận lạnh lùng buông một câu.

Vĩnh Ninh như bị dội một gáo nước lạnh, ánh mắt thoáng ảm đạm. Nàng khẽ mím môi, cố giấu nỗi thất vọng, cúi đầu thu lại khối ngọc bội hình rồng, dùng lụa đỏ cẩn thận gói lại.

“Đã tặng thì cứ nhận lấy. Trương Kim Quý.”

Tổng quản đại nội Trương Kim Quý vội vàng bước lên trước, khom người chắp tay:

“Trưởng công chúa, xin giao cho nô tài.”

Vĩnh Ninh nhẹ nhàng đặt khối ngọc bội vào tay ông ta. Dù biết hoàng huynh nhận lấy là do xuất phát từ sự tu dưỡng tốt, nàng vẫn không nén được niềm vui trong lòng.

Gương mặt thiếu nữ dịu dàng tỏa sáng dưới ánh nắng, đôi mắt long lanh như nước, nụ cười trong trẻo và đáng yêu.

Lưu Dận thu lại ánh nhìn, giọng nói bình thản nhưng ẩn chứa ý tứ sâu xa:

“Đã trở về thì đừng xa cách như vậy. Xưng hô cũng nên sửa lại.”

Lòng Vĩnh Ninh khẽ chấn động. Nàng ngẩn ra nhìn hoàng huynh, không dám tin vào tai mình.

Năm ấy, tiên đế từng ôm nàng, khi nàng chỉ mới bốn tuổi, khẽ vuốt tóc nàng và dạy gọi người đứng trước mặt là “Hoàng huynh” không phải “Thái tử điện hạ”, càng không phải “ca ca” mà nàng từng lén gọi thuở bé.

Hoàng huynh và ca ca...hai cách xưng hô giống nhau nhưng ý nghĩa hoàn toàn khác biệt. Trong lòng Vĩnh Ninh, nàng luôn mong muốn người trước mặt là vị đại ca ca dịu dàng, giúp đỡ nàng và mẫu thân, chứ không phải một vị hoàng đế nghiêm khắc, lạnh lùng.

10

0

3 tháng trước

21 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.