0 chữ
Chương 22
Chương 22: Lục thân không nhận
Lưu Dận vốn chỉ muốn đến kiểm tra việc học của các đệ đệ, nhưng kết quả lại là một cảnh tượng hỗn loạn khiến hắn càng thêm giận dữ. Hắn nhìn những kẻ đang cúi đầu dưới chân mình, giọng nói lạnh lẽo vang lên.
"Tiểu Bát, trẫm dạy đệ như thế nào?"
Nói xong, ánh mắt hắn vẫn chưa một lần dừng lại nơi Vĩnh Ninh. Dường như sự tồn tại của nàng chưa bao giờ đáng được hắn quan tâm.
Vĩnh Ninh lặng lẽ ngẩng đầu, ánh mắt khẽ run khi nhìn về phía hoàng huynh. Đường nét khuôn mặt hắn sắc lạnh, tựa như được điêu khắc từ băng ngọc. Đôi mắt đen thẳm không chút độ ấm, chỉ có hàn ý lạnh lẽo.
Lạnh… ngoài lạnh, trong lạnh. Cả người hắn chỉ có một chữ "lạnh".
Lưu Dận dường như không hề ghi hận chuyện Vĩnh Ninh mạo phạm đêm đó, thái độ của hắn điềm nhiên, như thể tất cả đã bị lãng quên.
Lưu Tuần nơm nớp lo sợ ngẩng đầu, đôi mắt ướt nước vẫn cố chấp nhìn về phía Vĩnh Ninh. Hắn nghẹn ngào, nhưng giọng nói vẫn chứa đầy sự không cam lòng.
“Hoàng huynh, thần đệ không nói sai. Nàng không phải tỷ tỷ của thần đệ. Huyết thống không thuần, không phải nữ nhi của phụ hoàng, cũng không phải con cháu Lưu thị.”
Lời nói ấy như một nhát dao xuyên vào tim Vĩnh Ninh, khiến nàng cảm thấy đau đớn và tủi hổ. Nàng khẽ lùi lại theo phản xạ, đôi mắt đỏ hoe, và tiếng chuông bạc bên hông khẽ ngân lên giữa không gian tĩnh lặng. Nhưng cơn đau nơi mắt cá chân lại càng khiến nàng không thể kìm nén nước mắt.
Sắc mặt Lưu Dận tối sầm, lông mày nhíu chặt lại. Thanh âm của hắn lạnh lẽo như băng, quát lớn:
“Hỗn láo! Các người là con cháu hoàng thất, sao lại dám nói những lời như nhục thân không nhận, vô lễ như vậy? Vĩnh Ninh và đệ cùng chung một mẹ, chẳng lẽ chỉ vì đệ nói không nhận mà có thể xóa bỏ huyết thống sao? Không biết tôn kính, không biết hối lỗi! Các bậc thánh hiền xưa đã dạy phải coi trọng lễ nghĩa, dạy người phải biết đạo lý. Các người như vậy chẳng khác gì cầm thú!”
Dù chỉ là một đứa trẻ năm sáu tuổi, nhưng đối mặt với sự nghiêm khắc của thiên tử, Lưu Tuần không khỏi sợ hãi. Hắn khóc sướt mướt, run rẩy nhận sai:
“Thần đệ sai rồi... Hoàng huynh, xin bớt giận.”
Sự giận dữ vẫn còn hiện rõ trên khuôn mặt Lưu Dận. Lưu Thăng nhanh chóng quỳ xuống bên cạnh, nước mắt lã chã rơi, hướng về phía Vĩnh Ninh khẩn thiết:
“Tỷ tỷ, ta sai rồi... Xin tỷ tỷ tha thứ.”
Vĩnh Ninh mềm lòng, nước mắt không kìm được lại tuôn rơi. Nàng định lên tiếng cầu tình cho hai đệ đệ, nhưng Lưu Dận đã lại quát lớn:
"Truyền khẩu dụ của trẫm, Vương thái phó dạy dỗ không nghiêm, phạt giảm nửa năm bổng lộc; Tín Lăng vương ngạo mạn vô lễ, không coi ai ra gì, phạt chép ba lần bộ Lễ Ký, đồng thời nghe giảng mười lượt; Xương Vương không chuyên tâm học hành, phạt quay mặt vào tường sám hối ba ngày.
“Dẫn đi!”
Thái giám vội vã dẫn hai vị thân vương về các cung. Vĩnh Ninh đứng yên lặng nhìn theo bóng dáng hai đệ đệ cho đến khi họ khuất xa, lòng nàng tràn ngập cảm giác ngũ vị tạp trần. Chỉ mới mấy năm không gặp, đệ đệ ngày nào từng thân thiết với nàng, nay lại đến mức phủ nhận cả huyết thống.
Khi nàng quay đầu lại, đôi mắt vẫn đỏ hoe vì nước mắt chưa kịp khô, liền bắt gặp ánh mắt của Lưu Dận. Ánh mắt ấy sắc lạnh và đầy áp lực, khiến tim nàng bất giác đập nhanh.
Lưu Dận mang khí chất của một bậc quân vương - mày kiếm mắt sáng, dung mạo tuấn tú, long tư phượng chương. Nhưng sự nghiêm khắc ấy không chỉ áp đặt lên chính hắn mà còn lên cả con cháu tông thất.
Vĩnh Ninh hít sâu một hơi, cúi đầu để kiềm chế cảm xúc. Nàng khẽ nói:
“Bệ hạ... Tuần ca trước giờ không phải người như vậy. Có lẽ là vì lâu ngày không gặp, nên xa lạ... Hắn nhất thời mới buột miệng nói lời hồ đồ.”
"Tiểu Bát, trẫm dạy đệ như thế nào?"
Nói xong, ánh mắt hắn vẫn chưa một lần dừng lại nơi Vĩnh Ninh. Dường như sự tồn tại của nàng chưa bao giờ đáng được hắn quan tâm.
Vĩnh Ninh lặng lẽ ngẩng đầu, ánh mắt khẽ run khi nhìn về phía hoàng huynh. Đường nét khuôn mặt hắn sắc lạnh, tựa như được điêu khắc từ băng ngọc. Đôi mắt đen thẳm không chút độ ấm, chỉ có hàn ý lạnh lẽo.
Lạnh… ngoài lạnh, trong lạnh. Cả người hắn chỉ có một chữ "lạnh".
Lưu Dận dường như không hề ghi hận chuyện Vĩnh Ninh mạo phạm đêm đó, thái độ của hắn điềm nhiên, như thể tất cả đã bị lãng quên.
“Hoàng huynh, thần đệ không nói sai. Nàng không phải tỷ tỷ của thần đệ. Huyết thống không thuần, không phải nữ nhi của phụ hoàng, cũng không phải con cháu Lưu thị.”
Lời nói ấy như một nhát dao xuyên vào tim Vĩnh Ninh, khiến nàng cảm thấy đau đớn và tủi hổ. Nàng khẽ lùi lại theo phản xạ, đôi mắt đỏ hoe, và tiếng chuông bạc bên hông khẽ ngân lên giữa không gian tĩnh lặng. Nhưng cơn đau nơi mắt cá chân lại càng khiến nàng không thể kìm nén nước mắt.
Sắc mặt Lưu Dận tối sầm, lông mày nhíu chặt lại. Thanh âm của hắn lạnh lẽo như băng, quát lớn:
“Hỗn láo! Các người là con cháu hoàng thất, sao lại dám nói những lời như nhục thân không nhận, vô lễ như vậy? Vĩnh Ninh và đệ cùng chung một mẹ, chẳng lẽ chỉ vì đệ nói không nhận mà có thể xóa bỏ huyết thống sao? Không biết tôn kính, không biết hối lỗi! Các bậc thánh hiền xưa đã dạy phải coi trọng lễ nghĩa, dạy người phải biết đạo lý. Các người như vậy chẳng khác gì cầm thú!”
“Thần đệ sai rồi... Hoàng huynh, xin bớt giận.”
Sự giận dữ vẫn còn hiện rõ trên khuôn mặt Lưu Dận. Lưu Thăng nhanh chóng quỳ xuống bên cạnh, nước mắt lã chã rơi, hướng về phía Vĩnh Ninh khẩn thiết:
“Tỷ tỷ, ta sai rồi... Xin tỷ tỷ tha thứ.”
Vĩnh Ninh mềm lòng, nước mắt không kìm được lại tuôn rơi. Nàng định lên tiếng cầu tình cho hai đệ đệ, nhưng Lưu Dận đã lại quát lớn:
"Truyền khẩu dụ của trẫm, Vương thái phó dạy dỗ không nghiêm, phạt giảm nửa năm bổng lộc; Tín Lăng vương ngạo mạn vô lễ, không coi ai ra gì, phạt chép ba lần bộ Lễ Ký, đồng thời nghe giảng mười lượt; Xương Vương không chuyên tâm học hành, phạt quay mặt vào tường sám hối ba ngày.
Thái giám vội vã dẫn hai vị thân vương về các cung. Vĩnh Ninh đứng yên lặng nhìn theo bóng dáng hai đệ đệ cho đến khi họ khuất xa, lòng nàng tràn ngập cảm giác ngũ vị tạp trần. Chỉ mới mấy năm không gặp, đệ đệ ngày nào từng thân thiết với nàng, nay lại đến mức phủ nhận cả huyết thống.
Khi nàng quay đầu lại, đôi mắt vẫn đỏ hoe vì nước mắt chưa kịp khô, liền bắt gặp ánh mắt của Lưu Dận. Ánh mắt ấy sắc lạnh và đầy áp lực, khiến tim nàng bất giác đập nhanh.
Lưu Dận mang khí chất của một bậc quân vương - mày kiếm mắt sáng, dung mạo tuấn tú, long tư phượng chương. Nhưng sự nghiêm khắc ấy không chỉ áp đặt lên chính hắn mà còn lên cả con cháu tông thất.
Vĩnh Ninh hít sâu một hơi, cúi đầu để kiềm chế cảm xúc. Nàng khẽ nói:
“Bệ hạ... Tuần ca trước giờ không phải người như vậy. Có lẽ là vì lâu ngày không gặp, nên xa lạ... Hắn nhất thời mới buột miệng nói lời hồ đồ.”
9
0
3 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
