0 chữ
Chương 21
Chương 21: Cơn giận của thiên tử
“Đứng lại! Xin lỗi nàng!”
Một giọng nói đầy uy nghiêm và giận dữ vang lên từ phía sau.
Âm thanh lạnh lẽo ấy khiến Vĩnh Ninh giật mình sững lại. Nước mắt còn chưa kịp lau khô, nàng vội quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng nói.
Từ ngự liễn bước xuống là một thân ảnh cao lớn, tôn quý, đầy uy nghiêm. Lưu Dận đứng đó, quanh thân toát lên hơi lạnh khiến người khác không dám đến gần. Đôi mắt hắn lạnh lẽo như sương đêm, lướt qua Vĩnh Ninh đang chật vật dưới đất.
Trái tim Vĩnh Ninh bất chợt nghẹn lại nơi cổ họng. Không khí xung quanh chợt trở nên im lặng đến lạ thường. Gió thổi qua cành khô trên mặt đất phát ra những tiếng rào rạt, càng làm tăng thêm vẻ lạnh lẽo của khung cảnh.
Lưu Tuần đứng cách đó không xa, tim đập lệch một nhịp. Dù trong lòng không cam tâm, cậu vẫn không dám trái lời hoàng huynh. Chậm rãi dừng bước, Lưu Tuần cúi đầu xoay người lại, vẻ mặt đầy e dè, thu lại dáng vẻ ương ngạnh ban nãy, ngoan ngoãn hành lễ: “Hoàng huynh.”
Lưu Thăng, đệ đệ khác mẹ của Lưu Dận, đứng bên cạnh, thái độ lại hoàn toàn khác. Hắn là nhi tử của Thái hậu, luôn được sủng ái và có chỗ dựa vững chắc, vì vậy chỉ miễn cưỡng hành lễ, lưng vẫn giữ thẳng, vẻ mặt không mấy cung kính.
Vĩnh Ninh chịu đựng cơn đau nơi cổ tay và mắt cá chân, cố gắng đứng dậy. Lúc này nàng mới nhận ra mắt cá chân đã bị trật, chỉ cần cử động một chút là đau thấu xương. Nàng cúi đầu hành lễ, lòng bàn tay bị rách da va vào nhau đau nhói. “Bệ hạ.”
Lưu Dận khẽ gật đầu, ra hiệu cho nàng đứng lên. Ánh mắt hắn lướt qua hai người đệ đệ, giọng nói lạnh lùng trầm xuống:
“Trẫm nhớ giờ này các đệ phải đang ở Thái Học Đường với thái phó. Vì sao lại ở đây chơi đùa?”
Lưu Dận là huynh trưởng, luôn nghiêm khắc. Dáng người cao lớn sừng sững như núi, tỏa ra khí thế khiến người khác không rét mà run.
Lưu Thăng lập tức đẩy trách nhiệm sang Lưu Tuần, chỉ tay không chút do dự:
“Là đệ ấy! Đệ ấy than đau đầu nên thần đệ đưa hắn ra ngoài hít thở không khí.”
Lưu Tuần cúi đầu thật thấp, ngón tay nắm chặt góc áo, không phản bác, dù trong lòng không phục. Ngoại hình tuy kiêu ngạo, nhưng hành động lại im lặng chịu đựng, không khác mấy so với lời Lưu Thăng vừa nói.
Vĩnh Ninh khẽ nhíu mày. Đệ đệ nàng dù bướng bỉnh nhưng không phải kẻ không biết đúng sai. Chỉ hơn một năm không gặp, vì sao tính tình lại thay đổi đến mức này?
Không khí như bị đông cứng. Gió lạnh thổi qua, làm sắc mặt của Lưu Dận càng thêm trầm lãnh. Hắn nhìn từng người một, ánh mắt như muốn xuyên thấu suy nghĩ của họ. Cuối cùng, giọng nói nghiêm khắc vang lên, hướng thẳng về phía Lưu Thăng:
“Trẫm thấy là ngươi ham chơi, còn kéo theo Tiểu Bát. Leo núi giả, ném đá lung tung, chơi bời lêu lổng, không lo học hành. Nhìn các ngươi bây giờ xem, còn có nửa phần dáng vẻ hoàng tộc sao?”
“Việc học hôm nay miễn kiểm tra. Ngày mai mỗi người viết một bản tự kiểm điểm, nộp lên cho trẫm.”
Cơn giận của hắn vẫn chưa nguôi, sắc mặt càng lúc càng lạnh lẽo. Lưu Tuần và Lưu Thăng vội quỳ xuống, đồng thanh xin tha: “Hoàng huynh bớt giận, thần đệ không dám nữa!”
Tiếng ồn ào trong hoa viên nhanh chóng thu hút sự chú ý của các thái giám từ Chiêu Dương Điện. Thấy cảnh tượng trước mắt, ai nấy đều vội quỳ xuống, không ai dám thở mạnh. Nhưng cũng không thoát được trừng phạt. Dưới cơn thịnh nộ của thiên tử, tất cả bọn họ đều bị phạt năm mươi trượng.
Một giọng nói đầy uy nghiêm và giận dữ vang lên từ phía sau.
Âm thanh lạnh lẽo ấy khiến Vĩnh Ninh giật mình sững lại. Nước mắt còn chưa kịp lau khô, nàng vội quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng nói.
Từ ngự liễn bước xuống là một thân ảnh cao lớn, tôn quý, đầy uy nghiêm. Lưu Dận đứng đó, quanh thân toát lên hơi lạnh khiến người khác không dám đến gần. Đôi mắt hắn lạnh lẽo như sương đêm, lướt qua Vĩnh Ninh đang chật vật dưới đất.
Trái tim Vĩnh Ninh bất chợt nghẹn lại nơi cổ họng. Không khí xung quanh chợt trở nên im lặng đến lạ thường. Gió thổi qua cành khô trên mặt đất phát ra những tiếng rào rạt, càng làm tăng thêm vẻ lạnh lẽo của khung cảnh.
Lưu Tuần đứng cách đó không xa, tim đập lệch một nhịp. Dù trong lòng không cam tâm, cậu vẫn không dám trái lời hoàng huynh. Chậm rãi dừng bước, Lưu Tuần cúi đầu xoay người lại, vẻ mặt đầy e dè, thu lại dáng vẻ ương ngạnh ban nãy, ngoan ngoãn hành lễ: “Hoàng huynh.”
Vĩnh Ninh chịu đựng cơn đau nơi cổ tay và mắt cá chân, cố gắng đứng dậy. Lúc này nàng mới nhận ra mắt cá chân đã bị trật, chỉ cần cử động một chút là đau thấu xương. Nàng cúi đầu hành lễ, lòng bàn tay bị rách da va vào nhau đau nhói. “Bệ hạ.”
Lưu Dận khẽ gật đầu, ra hiệu cho nàng đứng lên. Ánh mắt hắn lướt qua hai người đệ đệ, giọng nói lạnh lùng trầm xuống:
“Trẫm nhớ giờ này các đệ phải đang ở Thái Học Đường với thái phó. Vì sao lại ở đây chơi đùa?”
Lưu Dận là huynh trưởng, luôn nghiêm khắc. Dáng người cao lớn sừng sững như núi, tỏa ra khí thế khiến người khác không rét mà run.
“Là đệ ấy! Đệ ấy than đau đầu nên thần đệ đưa hắn ra ngoài hít thở không khí.”
Lưu Tuần cúi đầu thật thấp, ngón tay nắm chặt góc áo, không phản bác, dù trong lòng không phục. Ngoại hình tuy kiêu ngạo, nhưng hành động lại im lặng chịu đựng, không khác mấy so với lời Lưu Thăng vừa nói.
Vĩnh Ninh khẽ nhíu mày. Đệ đệ nàng dù bướng bỉnh nhưng không phải kẻ không biết đúng sai. Chỉ hơn một năm không gặp, vì sao tính tình lại thay đổi đến mức này?
Không khí như bị đông cứng. Gió lạnh thổi qua, làm sắc mặt của Lưu Dận càng thêm trầm lãnh. Hắn nhìn từng người một, ánh mắt như muốn xuyên thấu suy nghĩ của họ. Cuối cùng, giọng nói nghiêm khắc vang lên, hướng thẳng về phía Lưu Thăng:
“Trẫm thấy là ngươi ham chơi, còn kéo theo Tiểu Bát. Leo núi giả, ném đá lung tung, chơi bời lêu lổng, không lo học hành. Nhìn các ngươi bây giờ xem, còn có nửa phần dáng vẻ hoàng tộc sao?”
Cơn giận của hắn vẫn chưa nguôi, sắc mặt càng lúc càng lạnh lẽo. Lưu Tuần và Lưu Thăng vội quỳ xuống, đồng thanh xin tha: “Hoàng huynh bớt giận, thần đệ không dám nữa!”
Tiếng ồn ào trong hoa viên nhanh chóng thu hút sự chú ý của các thái giám từ Chiêu Dương Điện. Thấy cảnh tượng trước mắt, ai nấy đều vội quỳ xuống, không ai dám thở mạnh. Nhưng cũng không thoát được trừng phạt. Dưới cơn thịnh nộ của thiên tử, tất cả bọn họ đều bị phạt năm mươi trượng.
10
0
3 tháng trước
21 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
