TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Chương 18: Mộng xuân

Bên ngoài trời đang mưa phùn lất phất, nước đọng lại trên lá, từng giọt từng giọt rơi xuống, tích tụ thành dòng chảy trong vắt. Khát liền uống, mãi không thấy đủ.

Lần này, Vĩnh Ninh nhìn rõ hơn. Kẻ nàng đang triền miên không phải ai khác… mà chính là hoàng huynh.

Nàng sững sờ, cả cơ thể như bị dội một gáo nước lạnh. Vĩnh Ninh hoảng hốt vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng hoàng huynh đã nhanh chóng giữ chặt lấy nàng, giọng nói lạnh lùng cất lên:

“Muội muội lại muốn chạy trốn đi đâu?”

Vĩnh Ninh choàng tỉnh, mồ hôi lạnh chảy dọc theo thái dương. Ngực phập phồng kịch liệt, gương mặt tái nhợt vì hoảng loạn. Nàng vẫn chưa thể hoàn toàn hồi phục từ cơn ác mộng.

Làm sao có thể là hoàng huynh được?

Chỉ nghe thấy giọng nói của hoàng huynh từ phía sau màn lụa đã là chuyện hoang đường, nay trong mơ lại biến thành như vậy. Nàng không thể tin nổi chính mình lại mộng tưởng hoàng huynh là nam nhân kia.

Ngoài cửa, Tịch Lam nghe thấy động tĩnh liền vội vàng vén màn bước vào.

“Điện hạ tỉnh rồi? Ngài cảm thấy khá hơn chút nào chưa ạ?”

Nàng ấy lấy khăn gấm lau mồ hôi mỏng trên trán Vĩnh Ninh. Dần dần, những ký ức mờ nhòe của đêm qua bắt đầu ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh trong đầu nàng.

Hoàng huynh đã kịp thời xuất hiện, cứu nàng thoát khỏi hiểm cảnh, rồi ôm nàng trở về Ngọc Phù Điện. Khi ấy, hoàng huynh đã nói với nàng rằng loại tình dược đó không có giải dược, chỉ có thể tự mình hóa giải.

Phía sau tấm bình phong, hoàng huynh kiên nhẫn chỉ dẫn từng chút một. Vĩnh Ninh chưa từng trải qua chuyện ấy, tâm hồn ngây thơ như tờ giấy trắng. Nhưng trong cơn say thuốc, sự ngây thơ ấy nhanh chóng bị nỗi khao khát mờ mịt nuốt chửng, lý trí và liêm sỉ không còn chỗ đứng.

Những ngón tay dài tựa như cây bút thượng hạng, chầm chậm phác họa từng nét vẽ theo ý nàng. Vĩnh Ninh bất giác nhớ lại thuở bé, hoàng huynh đã từng nắm tay nàng sửa tư thế cầm bút, kiên nhẫn dạy nàng viết từng nét chữ, sửa từng lỗi sai.

Ngay cả chữ nhỏ trâm hoa của nàng cũng là do hoàng huynh dạy.

Hoàng huynh quả là một người thầy kiên nhẫn, tỉ mỉ. Nhưng lần này, cảnh tượng ấy lại xảy ra trong tình huống khác. Phía sau bình phong, giọng nói của hoàng huynh vẫn ôn hòa cẩn trọng nhưng ẩn chứa một cảm giác khiến nàng mơ hồ không xác định được.

Hiện thực và ảo mộng đan xen, nàng không còn phân biệt được đâu là thật đâu là giả, và trong cơn mê man ấy, nàng đã vô thức biến hoàng huynh thành nam nhân đó.

Cảm giác hổ thẹn dâng lên trong lòng. Vĩnh Ninh tự trách bản thân vì những suy nghĩ không thuần khiết, vì đã khinh nhờn người mà nàng kính trọng nhất. Tình cảm trong sáng bỗng chốc biến thành một thứ gì đó khác lạ, khiến nàng cảm thấy sợ hãi.

Nàng cố gắng gượng dậy nhưng phát hiện cả người mềm nhũn, không chút sức lực. Rốt cuộc lại đổ người xuống giường.

Tịch Lam sợ hãi kêu lên:

“Nô tỳ sẽ đi thỉnh thái y đến xem cho ngài.”

Vĩnh Ninh yếu ớt cất lời, giọng nói mềm mại như bông:

“Không cần đâu. Chỉ là chưa hồi phục, nghỉ ngơi thêm chút sẽ ổn thôi.”

Hốc mắt Tịch Lam đỏ hoe, đau lòng nhìn chủ tử.

“Vậy để nô tỳ xuống phòng bếp mang cháo lên cho ngài.”

Đêm qua là một đêm đầy biến cố. Nếu không nhờ bệ hạ xuất hiện kịp thời cứu lấy trưởng công chúa, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Vĩnh Ninh khẽ gật đầu. Tịch Lam buông màn, nhẹ nhàng rời đi, để lại gian phòng một lần nữa rơi vào tĩnh lặng.

Vĩnh Ninh thở dài một cách đầy ảo não, kéo chăn lại gần hơn. Ánh mắt vô tình lướt qua những ngón tay thon dài, khiến gương mặt nàng bất giác nóng bừng. Đầu ngón tay như bị thiêu đốt, nàng vội vàng rụt tay lại, giấu trong chăn ấm áp, xoa nhẹ vạt áo ngủ để xua đi cảm giác lạ lẫm.

9

0

3 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.