TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17: Ác mộng của nàng

Trên ngự liễn, nàng bị tình dược khống chế, vô thức rêи ɾỉ trong hơi thở nặng nề. Khi hắn rời đi, bỏ nàng lại một mình để tự giải thoát, nàng vẫn yếu ớt gọi với theo, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng.

Hắn cũng không rõ vì sao bản thân lại làm vậy. Có thể là để giữ gìn danh dự cho nàng, hoặc… là một thứ tâm tư thấp hèn khác.

Lưu Dận nuốt khan, hơi thở nóng rực trong l*иg ngực dâng trào không cách nào dập tắt. Hắn khép mắt lại, cố kìm nén cảm xúc, nhưng càng kìm nén, trong đầu hắn càng hiện lên rõ ràng hình ảnh của nàng: gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt long lanh vì nước mắt và hoảng sợ, thân hình ấy thật mềm mại trong vòng tay hắn.

Bất giác, hắn mở mắt ra, ánh mắt rơi xuống vết sẹo dài trên cánh tay trái. Một vết sẹo nhỏ nhưng sắc nét, từng chút từng chút như nhắc nhở. Hắn biết rõ nó đến từ đâu, cũng như biết rõ những cảm xúc trộn lẫn giữa hận và yêu đang dậy sóng trong lòng mình.

Lưu Dận đứng dậy, nước từ bể tắm theo cơ thể chảy xuống, từng giọt nhỏ tí tách lên mặt đá lạnh. Trong gương là bóng dáng cao lớn, cơ bắp săn chắc hằn lên qua làn da ẩm ướt. Hắn nhìn chằm chằm vào vết thương phía sau lưng, là vết tích của một lần trúng tên, vết tích của một thời điểm hắn từng mềm lòng với nàng.

Vĩnh Ninh lại gặp ác mộng.

Trong giấc mơ, vẫn là nam nhân xa lạ đó. Khuôn mặt hắn bị bóng tối che khuất, chỉ thấy lờ mờ một bên sườn mặt lạnh lùng dưới ánh nến.

Hắn dường như sắp rời đi. Vĩnh Ninh hoảng hốt lao xuống giường, từ phía sau ôm chặt lấy hắn. Dây xích vàng quấn nơi cổ tay va chạm phát ra tiếng động khô khốc, nhưng nàng không quan tâm. Trong người có một ngọn lửa đang cháy rực, khô nóng đến không chịu nổi.

Nam nhân không đáp lại, vẫn lặng thinh đứng đó. Nhưng Vĩnh Ninh có thể cảm nhận được ham muốn trong từng động tác chiếm hữu của hắn đầy mạnh mẽ, áp đảo.

Nàng khóc, nước mắt chảy dài trên má. Những tiếng nức nở đứt quãng trong cổ họng, thân thể mềm mại bị bàn tay thô bạo của hắn xoa nắn đến đỏ ửng. Lâu thật lâu sau, hắn mới chịu buông nàng ra.

Hắn tháo dây xích ở cổ tay nàng, nhưng không phải để giải thoát. Hắn chỉ đứng đó, nhìn xuống nàng từ trên cao, ánh mắt lạnh nhạt vô cảm như một vị thần quan sát con mồi.

Vĩnh Ninh trên người đầm đìa mồ hôi, mái tóc đen rối tung trên gối như những đóa hoa bị vò nát. Nàng vươn người ôm lấy vai hắn, kéo xuống, mong mỏi một sự an ủi…

Nhưng đúng lúc đó, nàng nghe thấy giọng nói quen thuộc, là hoàng huynh…

Nàng sợ hãi đến cứng người, cả cơ thể run lên.

Màn lụa bay phấp phới, giọng nói của hoàng huynh vọng lại từ phía sau. Nam nhân cúi đầu, chậm rãi cắn lên bờ vai nàng. Đầu vai trắng ngần như ngọc in hằn dấu răng của hắn.

Vĩnh Ninh khẽ rên lên trong vô thức, vội cắn môi, cố gắng kìm nén để không phát ra tiếng.

Màn lụa vừa khép lại, giọng nói của hoàng huynh lại một lần nữa vang lên từ phía sau. Vĩnh Ninh mơ màng trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, đầu óc trống rỗng vì căng thẳng. Nam nhân trước mặt chậm chạp không giúp nàng hóa giải tình dược, trong khi hoàng huynh vẫn ở ngay bên kia màn lụa. Chỉ cần vén nhẹ lên, mọi chuyện sẽ lộ rõ. Nàng sẽ bị nhìn thấy… bị nhìn thấy dáng vẻ phóng túng trên đầu gối người đàn ông ấy.

Thế nhưng, hoàng huynh dường như không có ý định bước vào. Qua lớp màn mỏng, giọng nói trầm ấm vẫn kiên nhẫn chỉ bảo nàng cách hóa giải.

Mặt Vĩnh Ninh đỏ bừng, tai nóng hổi. Nàng không còn để tâm đến thể diện hay đúng sai, chỉ còn lại một khao khát mãnh liệt muốn thoát khỏi cảm giác thiêu đốt trong lòng. Nàng bám chặt lấy nam nhân trước mặt, dùng cả tay lẫn chân để ngăn hắn xoay người.

9

0

3 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.