0 chữ
Chương 16
Chương 16: Bệ hạ thiên vị Vĩnh Ninh
Trương Kim Quý chỉ để lại một câu lạnh nhạt:
“Điện hạ cứ tĩnh tâm suy nghĩ, chờ xuất giá đi.”
Không nói thêm một lời, hắn xoay người rời đi. Trong lòng khẽ thở dài.
Chọc ai không chọc, lại đi trêu chọc Vĩnh Ninh trưởng công chúa - người mà thiên tử yêu thương nhất.
—
Ngọc Phù Điện bên kia, Vĩnh Ninh trưởng công chúa đã uống xong chén canh an thần và đã yên giấc nghỉ ngơi. Trải qua chuyện kinh hãi như vậy, chỉ e dù có chìm vào giấc ngủ, nàng vẫn sẽ gặp ác mộng hoặc giật mình tỉnh giấc trong bóng tối.
Trương Kim Quý từ tận đáy lòng có chút đồng cảm với nàng. Vị thiếu nữ này, hắn đã trông thấy nàng từ khi còn nhỏ. Nhưng Huệ quý phi năm xưa làm ra chuyện không thể tha thứ, khiến hắn cũng như thiên tử, dần dần xa cách nàng.
—
Hàm Chương Điện.
Bước vào tịnh thất, Trương Kim Quý khẽ sững người. Hắn không cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, ngược lại là một luồng khí lạnh phả ra nhè nhẹ. Dừng bước một chút, một ý niệm kỳ lạ lóe lên trong đầu. Ánh mắt vô thức hướng về phía bức bình phong chín khúc được chạm trổ tinh xảo.
Bình phong đứng sừng sững, họa tiết long phượng nổi bật như sống động trước mắt.
Phía sau bình phong, tiếng nước khẽ khuấy động. Giọng nói trầm thấp của Lưu Dận vang lên: “Khẩu dụ đã truyền đi chưa?”
“Bẩm bệ hạ, đã truyền đi rồi ạ.”
Trương Kim Quý cúi đầu đứng bên ngoài, kính cẩn thưa: “Bệ hạ, nước trong bể có lạnh không? Nô tài sai người mang thêm nước ấm đến được không?”
“Không cần.”
Lưu Dận tựa người vào vách cẩm thạch trắng, đôi mắt khép hờ. Hai cánh tay thả lỏng đặt lên thành bể, dáng vẻ nhàn tản nhưng lạnh lùng xa cách. “Hoài Nhân đã nhận lệnh chưa?”
Trương Kim Quý biết rõ thiên tử không chỉ muốn hỏi điều đó. Còn có chuyện khác, nhưng là điều không tiện nói ra. Hắn ngập ngừng một chút, rồi chậm rãi đáp: “Đã nhận rồi ạ. Nhưng trưởng công chúa trong lòng có oán hận, cho rằng bệ hạ thiên vị Vĩnh Ninh trưởng công chúa.”
Lưu Dận khẽ mấp máy môi, thanh âm bình thản nhưng không kém phần sắc lạnh: “Trẫm là bất công thật sao?”
“Bệ hạ không bất công. Nếu không phải bệ hạ kịp thời xuất hiện, trong sạch của Vĩnh Ninh trưởng công chúa đã bị hủy hoại. Làm huynh trưởng, che chở muội muội là chuyện đương nhiên. May mà dược kia đã được giải.”
Lưu Dận hơi nheo mắt, khuôn mặt lạnh nhạt không để lộ cảm xúc. Những ngón tay dài khẽ gõ lên thành bể tắm bằng bạch ngọc.
Muội muội?
Nhưng trên người nàng không chảy dòng máu Lưu thị. Tính là muội muội gì chứ?
Nàng từ khi còn niên thiếu vốn không nên xuất hiện trong hoàng cung này.
Lưu Dận chậm rãi mở mắt, thu cánh tay lại. Vết cắn mới mẻ trên cánh tay phải hiện lên rõ ràng, khiến hai hàng lông mày của hắn thoáng cau lại.
Lá gan của nàng ngày càng lớn.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt qua dấu răng hằn sâu trên da thịt, ánh mắt dần trầm xuống.
Mấy năm không gặp, hàm răng nhỏ ngày nào giờ đã trở nên sắc bén hơn rồi.
Trong vô thức, khóe môi Lưu Dận khẽ nhếch lên. Hắn vốc một vốc nước lạnh tạt lên người, làn da ướt lạnh nhưng ngón tay lại như còn vương hơi ấm của nàng.
Hắn siết chặt năm ngón tay, cảm giác mềm mại nơi lòng bàn tay như vẫn còn đọng lại.
Khi nắm lấy tay nàng, nàng không chịu buông tay. Những ngón tay mềm nhỏ siết chặt, nhiệt độ nóng bừng, khiến cả lòng bàn tay rịn ra một tầng mồ hôi.
Lưu Dận khẽ chau mày, nhắm mắt dựa lưng vào bể tắm.
Nhưng càng nhắm mắt lại, trong đầu càng hiện rõ hình ảnh nàng với dáng vẻ kinh hoảng vô thố, chạy đến trước mặt hắn, khẩn thiết cầu xin hắn.
Thiếu nữ nhỏ bé ngày nào nay đã trổ mã yêu kiều. Một gương mặt xinh đẹp cân đối, làn da như phù dung buổi sớm, ánh mắt sáng trong tựa sao trời. Gáy ngọc thon dài, vòng eo mảnh mai mềm mại.
“Điện hạ cứ tĩnh tâm suy nghĩ, chờ xuất giá đi.”
Không nói thêm một lời, hắn xoay người rời đi. Trong lòng khẽ thở dài.
Chọc ai không chọc, lại đi trêu chọc Vĩnh Ninh trưởng công chúa - người mà thiên tử yêu thương nhất.
—
Ngọc Phù Điện bên kia, Vĩnh Ninh trưởng công chúa đã uống xong chén canh an thần và đã yên giấc nghỉ ngơi. Trải qua chuyện kinh hãi như vậy, chỉ e dù có chìm vào giấc ngủ, nàng vẫn sẽ gặp ác mộng hoặc giật mình tỉnh giấc trong bóng tối.
Trương Kim Quý từ tận đáy lòng có chút đồng cảm với nàng. Vị thiếu nữ này, hắn đã trông thấy nàng từ khi còn nhỏ. Nhưng Huệ quý phi năm xưa làm ra chuyện không thể tha thứ, khiến hắn cũng như thiên tử, dần dần xa cách nàng.
—
Hàm Chương Điện.
Bước vào tịnh thất, Trương Kim Quý khẽ sững người. Hắn không cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, ngược lại là một luồng khí lạnh phả ra nhè nhẹ. Dừng bước một chút, một ý niệm kỳ lạ lóe lên trong đầu. Ánh mắt vô thức hướng về phía bức bình phong chín khúc được chạm trổ tinh xảo.
Phía sau bình phong, tiếng nước khẽ khuấy động. Giọng nói trầm thấp của Lưu Dận vang lên: “Khẩu dụ đã truyền đi chưa?”
“Bẩm bệ hạ, đã truyền đi rồi ạ.”
Trương Kim Quý cúi đầu đứng bên ngoài, kính cẩn thưa: “Bệ hạ, nước trong bể có lạnh không? Nô tài sai người mang thêm nước ấm đến được không?”
“Không cần.”
Lưu Dận tựa người vào vách cẩm thạch trắng, đôi mắt khép hờ. Hai cánh tay thả lỏng đặt lên thành bể, dáng vẻ nhàn tản nhưng lạnh lùng xa cách. “Hoài Nhân đã nhận lệnh chưa?”
Trương Kim Quý biết rõ thiên tử không chỉ muốn hỏi điều đó. Còn có chuyện khác, nhưng là điều không tiện nói ra. Hắn ngập ngừng một chút, rồi chậm rãi đáp: “Đã nhận rồi ạ. Nhưng trưởng công chúa trong lòng có oán hận, cho rằng bệ hạ thiên vị Vĩnh Ninh trưởng công chúa.”
“Bệ hạ không bất công. Nếu không phải bệ hạ kịp thời xuất hiện, trong sạch của Vĩnh Ninh trưởng công chúa đã bị hủy hoại. Làm huynh trưởng, che chở muội muội là chuyện đương nhiên. May mà dược kia đã được giải.”
Lưu Dận hơi nheo mắt, khuôn mặt lạnh nhạt không để lộ cảm xúc. Những ngón tay dài khẽ gõ lên thành bể tắm bằng bạch ngọc.
Muội muội?
Nhưng trên người nàng không chảy dòng máu Lưu thị. Tính là muội muội gì chứ?
Nàng từ khi còn niên thiếu vốn không nên xuất hiện trong hoàng cung này.
Lưu Dận chậm rãi mở mắt, thu cánh tay lại. Vết cắn mới mẻ trên cánh tay phải hiện lên rõ ràng, khiến hai hàng lông mày của hắn thoáng cau lại.
Lá gan của nàng ngày càng lớn.
Mấy năm không gặp, hàm răng nhỏ ngày nào giờ đã trở nên sắc bén hơn rồi.
Trong vô thức, khóe môi Lưu Dận khẽ nhếch lên. Hắn vốc một vốc nước lạnh tạt lên người, làn da ướt lạnh nhưng ngón tay lại như còn vương hơi ấm của nàng.
Hắn siết chặt năm ngón tay, cảm giác mềm mại nơi lòng bàn tay như vẫn còn đọng lại.
Khi nắm lấy tay nàng, nàng không chịu buông tay. Những ngón tay mềm nhỏ siết chặt, nhiệt độ nóng bừng, khiến cả lòng bàn tay rịn ra một tầng mồ hôi.
Lưu Dận khẽ chau mày, nhắm mắt dựa lưng vào bể tắm.
Nhưng càng nhắm mắt lại, trong đầu càng hiện rõ hình ảnh nàng với dáng vẻ kinh hoảng vô thố, chạy đến trước mặt hắn, khẩn thiết cầu xin hắn.
Thiếu nữ nhỏ bé ngày nào nay đã trổ mã yêu kiều. Một gương mặt xinh đẹp cân đối, làn da như phù dung buổi sớm, ánh mắt sáng trong tựa sao trời. Gáy ngọc thon dài, vòng eo mảnh mai mềm mại.
10
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
