0 chữ
Chương 15
Chương 15: Bệ hạ đối với Vĩnh Ninh chỉ là tình huynh muội sao
Trong điện, tiếng đàn văng vẳng hòa cùng làn hương thoang thoảng.
Hoài Nhân dang tay múa, từng động tác uyển chuyển mềm mại, đôi mắt long lanh đầy tình ý. Gương mặt nàng ta thấp thoáng nét đắc ý.
Cung tỳ bên cạnh tươi cười nói:
“Điện hạ, ngài cứ chờ xem. Ngày mai, người ở Ngọc Phù Điện kia chắc chắn sẽ thân bại danh liệt.”
Hoài Nhân xoay vòng giữa điện, vui mừng đến mức không thể che giấu, cười lớn:
“Nàng ta xứng sao? Nàng ta không phải con ruột của tiên đế, dựa vào cái gì mà được ban cho phong hào cao quý kia? Dựa vào đâu mà có thể ngồi ăn cùng bàn, hưởng chung vinh hoa với con cháu hoàng thất chúng ta?”
Nàng dừng lại, vừa chỉnh lại ống tay áo vừa cười lớn:
“Cùng thị vệ làm ra chuyện ô nhục bị bắt quả tang, vừa trở về đã không biết an phận. Giống hệt mẫu thân yêu nghiệt kia của nàng ta, không có chút liêm sỉ nào! Thể diện hoàng gia đều bị nàng ta ném bằng sạch, ta không tin lần này hoàng huynh còn có thể che chở cho nàng!”
Năm xưa, Huệ quý phi đoạt hết ân sủng của phụ hoàng, khiến mẫu phi nàng ta uất ức mà chết. Hoài Nhân từ lâu đã ghi hận mẹ con Vĩnh Ninh. Nghe tin Vĩnh Ninh được hoàng huynh đón trở về, trong lòng nàng căm hận vô cùng.
Lần này, nếu không phải hoàng huynh xuất hiện kịp lúc, tiện nhân đó e là đã bị hủy dung, thậm chí chết không toàn thây.
Hoài Nhân tốn bao công sức mới tìm được một phò mã tạm chắp vá được thân phận. Vĩnh Ninh trở về, nếu ngày sau xuất giá, chỉ e địa vị sẽ cao hơn nàng một bậc.
Hoàng huynh luôn thiên vị Vĩnh Ninh!
Hoài Nhân không cam lòng. Trong cung, còn có cơ hội trả thù. Một khi rời cung, nàng sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa. Chỉ cần mọi việc diễn ra kín đáo, không ai có thể tra ra nàng là người đứng sau.
Những thứ Vĩnh Ninh ăn vào, nàng đều thử trước. Nhưng ai có thể nghĩ rằng nàng đã hạ dược vào miếng điểm tâm thứ hai?
Có một mẫu thân với danh tiếng xấu xa như thế, ai sẽ còn đồng tình với nàng ta?
Thị nữ bưng trà nóng đến, mỉm cười nói: “Chúc mừng điện hạ đã toại nguyện.”
Hoài Nhân khẽ nhấp một ngụm, sau đó lạnh lùng ném chén trà cho thị nữ, xoay người bước về phía giường nệm nghỉ ngơi.
Bỗng nhiên, ngoài điện vang lên tiếng bước chân gấp gáp. Cung tỳ còn chưa kịp tiến vào bẩm báo, bóng dáng đại nội tổng quản Trương Kim Quý đã xuất hiện.
“Bệ hạ có chỉ, Hoài Nhân công chúa từ hôm nay cấm túc để tĩnh tâm, phạt sao chép nữ giới mười lần, của hồi môn giảm còn một nửa. Cấm mọi người tiến vào thăm hỏi.”
Hoài Nhân sững sờ, mặt trắng bệch như vừa bị sét đánh giữa trời quang. Nàng ta từ trên giường bật dậy, la hét giận dữ:
“Hoàng huynh vì sao lại phạt ta?! Ta muốn gặp hoàng huynh!”
Trương Kim Quý vung cây phất trần, ngăn lại bước chân hỗn loạn của Hoài Nhân, lạnh lùng nói: “Ngài đã làm gì với Vĩnh Ninh trưởng công chúa, trong lòng ngài rõ nhất.”
Hoài Nhân sững sờ đứng yên tại chỗ, ánh mắt vẫn dán chặt vào bóng lưng của Trương Kim Quý đang dần khuất xa. Cơn tức giận dâng tràn trong l*иg ngực, nàng siết chặt vạt áo, từng hơi thở đều nặng nề, ngập đầy oán hận.
“Hoàng huynh vì sao luôn che chở cho nàng ta?! Từ nhỏ đến lớn đều như vậy! Ta mới là nữ nhi ruột thịt của tiên đế, là muội muội ruột của hoàng huynh! Còn nàng - Vĩnh Ninh chỉ là một kẻ cản chân!”
Giọng nói của nàng ta run lên vì phẫn nộ. Bàn tay vô thức siết chặt hơn, những ngón tay gần như bấu chặt vào làn vải mềm mại.
“Hoàng huynh đối với Vĩnh Ninh… thực sự chỉ là tình huynh muội đơn thuần sao?”
Tình huynh muội ư?!
Hoài Nhân thoáng chốc rùng mình, không dám nói tiếp suy đoán vừa hiện lên trong đầu. Nàng lập tức ngậm chặt miệng, nét mặt vụt qua một tia kinh hoảng.
Hoài Nhân dang tay múa, từng động tác uyển chuyển mềm mại, đôi mắt long lanh đầy tình ý. Gương mặt nàng ta thấp thoáng nét đắc ý.
Cung tỳ bên cạnh tươi cười nói:
“Điện hạ, ngài cứ chờ xem. Ngày mai, người ở Ngọc Phù Điện kia chắc chắn sẽ thân bại danh liệt.”
Hoài Nhân xoay vòng giữa điện, vui mừng đến mức không thể che giấu, cười lớn:
“Nàng ta xứng sao? Nàng ta không phải con ruột của tiên đế, dựa vào cái gì mà được ban cho phong hào cao quý kia? Dựa vào đâu mà có thể ngồi ăn cùng bàn, hưởng chung vinh hoa với con cháu hoàng thất chúng ta?”
Nàng dừng lại, vừa chỉnh lại ống tay áo vừa cười lớn:
“Cùng thị vệ làm ra chuyện ô nhục bị bắt quả tang, vừa trở về đã không biết an phận. Giống hệt mẫu thân yêu nghiệt kia của nàng ta, không có chút liêm sỉ nào! Thể diện hoàng gia đều bị nàng ta ném bằng sạch, ta không tin lần này hoàng huynh còn có thể che chở cho nàng!”
Lần này, nếu không phải hoàng huynh xuất hiện kịp lúc, tiện nhân đó e là đã bị hủy dung, thậm chí chết không toàn thây.
Hoài Nhân tốn bao công sức mới tìm được một phò mã tạm chắp vá được thân phận. Vĩnh Ninh trở về, nếu ngày sau xuất giá, chỉ e địa vị sẽ cao hơn nàng một bậc.
Hoàng huynh luôn thiên vị Vĩnh Ninh!
Hoài Nhân không cam lòng. Trong cung, còn có cơ hội trả thù. Một khi rời cung, nàng sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa. Chỉ cần mọi việc diễn ra kín đáo, không ai có thể tra ra nàng là người đứng sau.
Những thứ Vĩnh Ninh ăn vào, nàng đều thử trước. Nhưng ai có thể nghĩ rằng nàng đã hạ dược vào miếng điểm tâm thứ hai?
Thị nữ bưng trà nóng đến, mỉm cười nói: “Chúc mừng điện hạ đã toại nguyện.”
Hoài Nhân khẽ nhấp một ngụm, sau đó lạnh lùng ném chén trà cho thị nữ, xoay người bước về phía giường nệm nghỉ ngơi.
Bỗng nhiên, ngoài điện vang lên tiếng bước chân gấp gáp. Cung tỳ còn chưa kịp tiến vào bẩm báo, bóng dáng đại nội tổng quản Trương Kim Quý đã xuất hiện.
“Bệ hạ có chỉ, Hoài Nhân công chúa từ hôm nay cấm túc để tĩnh tâm, phạt sao chép nữ giới mười lần, của hồi môn giảm còn một nửa. Cấm mọi người tiến vào thăm hỏi.”
Hoài Nhân sững sờ, mặt trắng bệch như vừa bị sét đánh giữa trời quang. Nàng ta từ trên giường bật dậy, la hét giận dữ:
“Hoàng huynh vì sao lại phạt ta?! Ta muốn gặp hoàng huynh!”
Hoài Nhân sững sờ đứng yên tại chỗ, ánh mắt vẫn dán chặt vào bóng lưng của Trương Kim Quý đang dần khuất xa. Cơn tức giận dâng tràn trong l*иg ngực, nàng siết chặt vạt áo, từng hơi thở đều nặng nề, ngập đầy oán hận.
“Hoàng huynh vì sao luôn che chở cho nàng ta?! Từ nhỏ đến lớn đều như vậy! Ta mới là nữ nhi ruột thịt của tiên đế, là muội muội ruột của hoàng huynh! Còn nàng - Vĩnh Ninh chỉ là một kẻ cản chân!”
Giọng nói của nàng ta run lên vì phẫn nộ. Bàn tay vô thức siết chặt hơn, những ngón tay gần như bấu chặt vào làn vải mềm mại.
“Hoàng huynh đối với Vĩnh Ninh… thực sự chỉ là tình huynh muội đơn thuần sao?”
Tình huynh muội ư?!
Hoài Nhân thoáng chốc rùng mình, không dám nói tiếp suy đoán vừa hiện lên trong đầu. Nàng lập tức ngậm chặt miệng, nét mặt vụt qua một tia kinh hoảng.
10
0
3 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
