0 chữ
Chương 14
Chương 14: Ca ca ta sợ
Đã bao năm rồi, hắn không nghe nàng gọi “ca ca” như thế. Ngày đó nàng chưa tiến cung, và cả sau khi tiến cung, nàng vẫn thường gọi hắn như vậy.
Hắn khẽ gật đầu, Trương Kim Quý lập tức dẫn theo vài nội thị rời đi. Lúc này, Vĩnh Ninh gần như không còn đứng vững. Thứ thuốc trong người thiêu đốt càng lúc càng mãnh liệt, ngay cả khi nàng cắn chặt môi cũng không ngăn được những âm thanh nghẹn ngào, mềm mại bật ra. Thân thể mềm yếu như khói nhẹ, sắp sửa ngã xuống thì một bàn tay mạnh mẽ kịp thời giữ lấy cánh tay nàng.
Hương long tiên lạnh lẽo vấn vít quanh chóp mũi. Vĩnh Ninh ngẩng đầu, xuyên qua làn sương mù mê mang trong đáy mắt, nàng thấy rõ gương mặt lạnh lùng của hoàng huynh.
Ngũ quan thâm trầm khắc sâu, lạnh lẽo như vầng trăng cao xa không thể chạm tới, toát lên uy nghiêm bẩm sinh của bậc đế vương.
Bàn tay hắn chỉ khẽ chạm vào nàng một chút rồi lập tức buông ra. Nhưng hơi thở thuộc về nam nhân vừa rời xa, lửa nóng trong người Vĩnh Ninh càng bùng lên dữ dội. Nàng bỗng dưng nắm lấy bàn tay ấy, rồi lại chậm rãi buông ra, cố gắng níu giữ chút lý trí cuối cùng.
Cơ thể nàng ngày càng nóng rực, cổ trắng ngần ngửa lên một cách duyên dáng, mồ hôi rịn đầy, ngón tay run rẩy vô thức gỡ bỏ áo choàng. Từng đường cong mềm mại khẽ vặn vẹo, vô tình bày ra một cảnh xuân lẳиɠ ɭơ khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Những tiểu thái giám đứng gần đều cúi đầu, không dám tùy tiện ngước lên. Lưu Dận vẫn đứng yên, đáy mắt tối sầm. Hắn nhìn nàng, từng cử chỉ nhỏ nhất đều thu vào tầm mắt. Vĩnh Ninh lúc này đã gần như mất kiểm soát. Nàng trượt dài xuống bức tường lạnh lẽo, rêи ɾỉ đầy tủi hổ. Đôi mắt đẹp ngập tràn du͙© vọиɠ, đầu ngón tay bấu chặt trên làn da bỏng rát.
“Ca ca… ta sợ.” Nàng khóc nức nở, giọng nói mềm mại, xen lẫn những tiếng thở dốc đứt quãng. Dáng vẻ đáng thương ấy đã hoàn toàn mất đi sự đoan trang thường ngày của một trưởng công chúa cao quý. Nhưng dù vậy, nàng cũng không thể khống chế được bản thân.
Thứ thuốc hạ trong người nàng quá mạnh, quá đáng sợ.
Bất chợt, một chiếc áo choàng nặng trĩu phủ lên người nàng, che đi làn da trắng như tuyết đang lộ ra bên ngoài.
Gương mặt Lưu Dận đầy nặng nề, hàm dưới căng cứng, gân xanh nổi rõ trên cổ. Hắn nhìn về phía đám tiểu thái giám, giọng lạnh lùng ra lệnh: “Đưa trưởng công chúa về Ngọc Phù Điện.”
Không khí lặng như tờ. Một tiểu thái giám đứng gần nhất nơm nớp cúi đầu, không dám chậm trễ, tiến lên khom người: “Trưởng công chúa, nô tài xin đắc tội.”
Hắn đưa tay định bế Vĩnh Ninh đang mềm yếu trên mặt đất. Nhưng đúng lúc ấy, Lưu Dận đột ngột hành động, thô bạo kéo hắn ra.
Hắn bế nàng lên. Cơ thể nàng nhẹ tựa lông chim. Lưu Dận thoáng chau mày, một biểu cảm nhỏ đến mức khó nhận ra.
Áo choàng lông chồn bọc kín cơ thể nhỏ bé, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn với hai gò má đỏ ửng, vương chút vẻ mê hoặc.
Hai mắt Vĩnh Ninh mờ mịt, hơi thở của nam nhân phả qua khiến lửa nóng trong người nàng càng thêm bùng cháy. Lý trí dần tan biến, nàng nhào vào l*иg ngực hắn, cánh tay mảnh khảnh quấn chặt lấy, không còn chút tự chủ nào.
Hầu kết Lưu Dận khẽ lăn, ánh mắt trầm tối. Hắn sải bước nhanh về phía ngự liễn đỗ ở nơi xa, trong lòng ngực hắn người đang không ngừng giãy giụa, không có chút an phận nào.
“Tối nay nếu việc này có nửa lời lọt ra ngoài, tất cả các ngươi - gϊếŧ không tha!”
Thiên tử hạ lệnh, ai nấy run sợ.
Gió đêm lạnh buốt, ngự liễn lăn bánh nhanh chóng trên con đường lát đá.
Hắn khẽ gật đầu, Trương Kim Quý lập tức dẫn theo vài nội thị rời đi. Lúc này, Vĩnh Ninh gần như không còn đứng vững. Thứ thuốc trong người thiêu đốt càng lúc càng mãnh liệt, ngay cả khi nàng cắn chặt môi cũng không ngăn được những âm thanh nghẹn ngào, mềm mại bật ra. Thân thể mềm yếu như khói nhẹ, sắp sửa ngã xuống thì một bàn tay mạnh mẽ kịp thời giữ lấy cánh tay nàng.
Hương long tiên lạnh lẽo vấn vít quanh chóp mũi. Vĩnh Ninh ngẩng đầu, xuyên qua làn sương mù mê mang trong đáy mắt, nàng thấy rõ gương mặt lạnh lùng của hoàng huynh.
Ngũ quan thâm trầm khắc sâu, lạnh lẽo như vầng trăng cao xa không thể chạm tới, toát lên uy nghiêm bẩm sinh của bậc đế vương.
Cơ thể nàng ngày càng nóng rực, cổ trắng ngần ngửa lên một cách duyên dáng, mồ hôi rịn đầy, ngón tay run rẩy vô thức gỡ bỏ áo choàng. Từng đường cong mềm mại khẽ vặn vẹo, vô tình bày ra một cảnh xuân lẳиɠ ɭơ khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Những tiểu thái giám đứng gần đều cúi đầu, không dám tùy tiện ngước lên. Lưu Dận vẫn đứng yên, đáy mắt tối sầm. Hắn nhìn nàng, từng cử chỉ nhỏ nhất đều thu vào tầm mắt. Vĩnh Ninh lúc này đã gần như mất kiểm soát. Nàng trượt dài xuống bức tường lạnh lẽo, rêи ɾỉ đầy tủi hổ. Đôi mắt đẹp ngập tràn du͙© vọиɠ, đầu ngón tay bấu chặt trên làn da bỏng rát.
Thứ thuốc hạ trong người nàng quá mạnh, quá đáng sợ.
Bất chợt, một chiếc áo choàng nặng trĩu phủ lên người nàng, che đi làn da trắng như tuyết đang lộ ra bên ngoài.
Gương mặt Lưu Dận đầy nặng nề, hàm dưới căng cứng, gân xanh nổi rõ trên cổ. Hắn nhìn về phía đám tiểu thái giám, giọng lạnh lùng ra lệnh: “Đưa trưởng công chúa về Ngọc Phù Điện.”
Không khí lặng như tờ. Một tiểu thái giám đứng gần nhất nơm nớp cúi đầu, không dám chậm trễ, tiến lên khom người: “Trưởng công chúa, nô tài xin đắc tội.”
Hắn bế nàng lên. Cơ thể nàng nhẹ tựa lông chim. Lưu Dận thoáng chau mày, một biểu cảm nhỏ đến mức khó nhận ra.
Áo choàng lông chồn bọc kín cơ thể nhỏ bé, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn với hai gò má đỏ ửng, vương chút vẻ mê hoặc.
Hai mắt Vĩnh Ninh mờ mịt, hơi thở của nam nhân phả qua khiến lửa nóng trong người nàng càng thêm bùng cháy. Lý trí dần tan biến, nàng nhào vào l*иg ngực hắn, cánh tay mảnh khảnh quấn chặt lấy, không còn chút tự chủ nào.
Hầu kết Lưu Dận khẽ lăn, ánh mắt trầm tối. Hắn sải bước nhanh về phía ngự liễn đỗ ở nơi xa, trong lòng ngực hắn người đang không ngừng giãy giụa, không có chút an phận nào.
“Tối nay nếu việc này có nửa lời lọt ra ngoài, tất cả các ngươi - gϊếŧ không tha!”
Thiên tử hạ lệnh, ai nấy run sợ.
Gió đêm lạnh buốt, ngự liễn lăn bánh nhanh chóng trên con đường lát đá.
9
0
3 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
