TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 13
Chương 13: Ca ca cứu muội

Vừa mở miệng, giọng nàng đã tràn đầy vẻ quyến rũ mê hoặc, không còn sự điềm đạm như thường ngày.

Rõ ràng nàng đã rất cẩn thận, đề phòng Hoài Nhân hạ độc.

Nàng không uống ly rượu mà Hoài Nhân đưa, cũng không uống ly trà của mình. Đồ ăn trên bàn, nàng chỉ gắp những món mà Hoài Nhân đã ăn qua, lại chỉ ăn một hai miếng rồi dừng lại.

Ngay cả món điểm tâm cuối cùng, nàng cũng chờ Hoài Nhân ăn một miếng rồi mới dám nếm thử.

Vĩnh Ninh cảm thấy bối rối, không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Tịch Lam hoảng sợ, một tay xách đèn cung đình, một tay đỡ lấy Vĩnh Ninh đang lung lay sắp ngã. Nàng vừa đỡ vừa phẫn nộ, trách móc kẻ có lòng dạ hiểm độc:

"Điện hạ nhịn một chút, nô tỳ sẽ đưa ngài về cung ngay ạ."

Khi đến khúc quanh trên đường, một bóng đen bất ngờ xuất hiện, kéo Tịch Lam vào phía sau cửa cung. Tiếng thét chói tai vang lên, chiếc đèn cung đình rơi xuống đất và bốc cháy.

Tịch Lam hô lớn: "Điện hạ, chạy mau!"

Vĩnh Ninh sợ hãi đến mức đầu óc trống rỗng. Nàng che chặt áo choàng, cố chạy về phía trước, thỉnh thoảng ngoái lại nhìn. Sau lưng, một nam tử đang đuổi theo.

Nàng biết, nếu bị hắn bắt được, hậu quả sẽ rất khủng khϊếp.

Vĩnh Ninh hoảng loạn, trái tim như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Nàng chạy thục mạng, tóc đen tán loạn, vài lọn tóc dính trên gương mặt đẫm mồ hôi. Tiếng lục lạc bên hông vang lên thanh thúy trên con đường tối tăm.

Nhưng sức lực nàng dần cạn kiệt, cơ thể ngày càng nóng rực như có ngọn lửa bùng cháy bên trong. Cảm giác khó chịu khiến nàng không kìm được mà rên lên vài tiếng.

Tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần. Bàn tay to lớn của nam tử chụp lấy vai nàng, ôm chặt từ phía sau.

Vĩnh Ninh hoảng sợ tột độ, vùng vẫy kịch liệt. Tiếng lục lạc vang lên không ngừng, nhưng giọng nàng lại bị dược tính làm cho trở nên yếu ớt đầy mị hoặc.

Nàng cảm thấy tủi nhục, cắn mạnh vào tay nam tử. Cùng lúc đó, nàng rút cây trâm trên tóc, đâm mạnh vào hắn. Nhân lúc hắn đau đớn buông lỏng tay, nàng lập tức chạy thoát.

Vĩnh Ninh chạy trong hoảng loạn, áo choàng xộc xệch, tay run rẩy bám vào tường để chống đỡ cơ thể mềm nhũn. Ý chí của nàng là thứ duy nhất giữ cho đôi chân tiếp tục tiến về phía trước.

Con đường phía trước sáng rực ánh đèn dầu, vài tên thái giám trẻ cầm đèn cung đình đi trước dẫn đường. Ánh sáng tụ lại một chỗ, soi rõ thân ảnh uy nghiêm của thiên tử.

Vĩnh Ninh vui mừng đến phát khóc. Nàng không kịp suy nghĩ vì sao hoàng huynh lại xuất hiện ở đây. Giống như người chết đuối vớ được cọc, nàng nghiêng ngả lao về phía hắn, không kìm được tiếng rên khẽ đầy đau đớn.

Cây trâm dính máu rơi xuống đất. Vĩnh Ninh run rẩy nắm lấy tay áo Lưu Dận, ngửa đầu nhìn hắn. Gương mặt đỏ ửng, nước mắt giàn giụa, đôi mắt mờ mịt vì dược tính. Áo choàng xộc xệch, để lộ một đoạn da thịt trắng ngần.

Đôi bàn tay nhỏ bé của nàng run rẩy bám chặt lấy hắn, giọng nói đầy đáng thương và yếu ớt, "Ca ca, cứu muội.”

Giọng nói mềm mại, đầy khẩn cầu và tuyệt vọng.

Thiếu nữ hai má đỏ hồng, ánh mắt mê mang phủ đầy hơi nước, búi tóc rối loạn, vạt áo xộc xệch, cả người chật vật không chịu nổi.

Những ngón tay mềm mại nóng rực, cổ tay trắng muốt lộ ra khỏi ống tay áo in hằn một vệt đỏ, hiển nhiên là dấu vết do giãy giụa để lại.

“Ca ca, cứu muội.”

Giọng Vĩnh Ninh nhỏ nhẹ, mềm mại tựa như một hồ nước mùa xuân. Đôi mắt long lanh khẽ chuyển, khiến lòng người rung động.

Lưu Dận khẽ động khóe mày, đáy mắt tối sầm, hàm dưới căng chặt, tựa như đang ức chế cảm xúc dâng trào.

10

0

3 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.