TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 37
Chương 37: Ghen ghét

EDIT: HẠ

Bà nội hai thấy Tả đại nương vẫn chưa có ý định rời đi, bèn mời bà ta và ba anh em Lập Xuân ở lại ăn cơm, đã nhắc đến chuyện cơm nước rồi, chẳng lẽ Tả đại nương còn mặt mũi ở lại?

Cố Lập Xuân cười nói: “Bà nội hai, mẹ cháu nấu cơm xong rồi, chỉ còn chờ cháu thôi, hôm nay chắc cháu không ăn được. Hôm nào cháu lại đến.”

Bà nội hai nói: “Vậy được rồi, cháu mau về nhà đi.”

Ba anh em Cố Lập Xuân đều đã đi rồi, Tả đại nương vẫn còn lù lù bất động.

Về đến nhà, Cố Lập Xuân định chia quà xong rồi mới ăn cơm, ai ngờ nhà cậu cũng có người canh cửa. Hơn nữa người này còn bưng theo cả một bát cơm.

Cố Lập Xuân: “…” Chỉ có thể ăn cơm trước.

Cơm nước xong, người đến chặn cửa còn chưa chịu đi, hơn nữa còn có thêm một tốp đi tới.

Cố Lập Xuân đành phải lấy cớ dậy sớm mệt mỏi, nói muốn đi ngủ trưa.

Trong ánh mắt sáng quắc của đám người, Cố Lập Xuân xách theo hai tay nải lớn vào phòng.

Người chặn cửa không đạt được mục đích chỉ có thể trở về, nhưng dù ít dù nhiều trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.

Cũng vì chuyện này, những lời bàn tán và suy đoán càng thêm sôi nổi.

Cố Lập Xuân ngủ một giấc ngon lành, đến lúc tỉnh dậy thì trời cũng gần tối. Cơm chiều đã được nấu xong, ăn uống xong xuôi, cậu dặn người nhà cài chặt then cửa rồi mới bắt đầu chia quà.

Cậu mở tay nải, lấy từng món đồ ra ngoài: “Đây là của Tiểu Vũ, em họ Châu Châu cho em một cái váy hoa, một cái áo sơ mi.” Tiểu Vũ ôm quần áo hoan hô, lập tức chạy sang một bên ướm thử.

“Đây là của Tiểu Mãn, quần áo của Châu Châu em không mặc được, đây là quần áo cô mặc hồi còn trẻ, màu sắc rực rỡ, em bảo mẹ sửa nhỏ lại một chút là mặc vừa.” Tiểu Mãn cũng mừng rỡ không thôi, từ nhỏ đến lớn, cô bé hiếm khi được mặc quần áo xinh đẹp như vậy.

“Hai cái này là của Lập Hạ, cái này là của Lập Đông, đều là quần áo cũ của anh họ.” Hai anh em háo hức mặc thử ngay tại chỗ.

Điền Tam Hồng cũng có hai bộ quần áo cũ vẫn còn khá mới, là của Cố Hồng Ngọc.

Ngoài ra, Cố Hồng Ngọc còn cho bọn họ thêm ba thước vải lỗi, chỉ là màu sắc nhuộm không đồng đều, nhưng mặc lên người cũng không ảnh hưởng. Điền Tam Hồng cất vải đi, dự định cuối năm sẽ may cho bọn nhỏ mấy cái áo bông mới.

Bọc đồ này chủ yếu là quần áo, một bọc còn lại thì là đồ ăn, bên trong có ba cân bánh quy, ba vại đồ hộp, ba gói đường đỏ, hai túi điểm tâm, hai cân kẹo trái cây, một túi kẹo đại bạch thỏ, ngoài ra còn có táo, lê, táo tàu do Cố Lập Xuân lấy ra từ nông trường, để tránh bị nghi ngờ, cậu còn cố tình chọn những quả xấu và hơi nhỏ một chút, chỉ nói là đổi được trên đường.

Điền Tam Hồng phát cho mỗi đứa hai miếng bánh quy, ba viên kẹo và một quả lê nhỏ, phần còn lại đem cất kỹ trong ngăn tủ.

Mấy anh em Lập Hạ lần đầu được chia nhiều đồ ăn vặt như vậy, ai nấy đều mừng rỡ không biết nói gì cho phải.

Cả nhà ai cũng có quà, chỉ trừ Cố Đại Giang.

Cố Đại Giang nhìn vợ con cười nói vui vẻ, định mở miệng châm chọc mấy câu, nghĩ đến cái gì, ông ta lại nuốt lời định nói xuống, nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu, cuối cùng chỉ có thể hậm hực về phòng.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Cố Lập Xuân khóa kỹ cửa chính rồi đi vào trong không gian nông trường, bắt đầu thu hoạch vụ thu. Trước kia, việc thu hoạch tuy đã được cơ giới hóa phần lớn, nhưng vẫn còn rất nhiều việc lặt vặt, mỗi năm cậu đều phải thuê người tới phụ giúp. Bây giờ thì chỉ còn một mình cậu lo liệu, cậu có thể tự tay làm, cũng có thể dùng ý thức để điều khiển.

Cố Lập Xuân đi vào phòng bếp trước, nấu bữa khuya để bổ sung dinh dưỡng, sau đó mới bắt đầu làm việc.

Nông trường của cậu chủ yếu là vườn cây ăn quả, trong đó vườn táo, lê và táo tàu chiếm phần lớn, còn hoa màu thì trồng gạo kê, cao lương, khoai lang, đậu nành, lạc, ngô, vân vân… Nói chung là thích gì trồng nấy, vì ban đầu cậu làm nông trường này chỉ để tự cung tự cấp, coi như một thú vui tiêu khiển, cũng không đặt nặng việc kiếm tiền. Chẳng qua tuy không theo đuổi lợi ích, nhưng mỗi năm, tiền bán trái cây và lợi nhuận thu được nhờ mở cửa cho khách đến tham quan cũng giúp cậu thu về được vài chục vạn.

Mỗi ngày sau khi ăn cơm xong, Cố Lập Xuân đều phải vào nông trường làm việc năm sáu tiếng, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt ban ngày của cậu.

Sau vụ thu hoạch, đại đội tổ chức cho xã viên lên công xã giao nộp công lương, Cố Lập Xuân không phải làm việc này, nhân lúc rảnh rỗi, cậu đi sang nhà bà nội hai một chuyến.

Bà nội hai đã chờ cậu từ trước, vừa thấy cậu đến, bà đã cười tủm tỉm lấy đồ ăn vặt ra chiêu đãi cậu.

Cố Lập Xuân liền kể hết mọi chuyện tai nghe mắt thấy ở nhà cô cho bà nội hai nghe, cậu nói chuyện như đang kể chuyện xưa, lúc nhanh lúc chậm, chỗ nào cần chi tiết thì chi tiết, chỗ nào cần lược bỏ thì lược bỏ, một số chỗ còn cực kỳ kịch tính, ví dụ như đoạn cậu đấu trí đấu dũng với Mã Mỹ Lệ, mới đầu bà nội hai còn cảm thấy căng thẳng, cuối cùng khi biết được kết quả liền thở nhẹ một hơi, cảm thấy hả hê không nói nên lời.

Cố Lập Xuân cười nói: “Bà nội hai, bây giờ cháu rất nổi danh ở khu nhà của cô cháu. Mấy hàng xóm ở gần đó còn kéo nhau đến xem cháu, nếu có thể thu tiền vé vào cửa, chắc cháu đã kiếm thêm được mấy đồng rồi.”

Bà cụ hai nghe xong cũng mỉm cười.

Cười xong, bà lại hỏi thăm chuyện công việc tạm thời của Cố Lập Xuân.

Cố Lập Xuân nói: “Dượng đã giới thiệu cho cháu một công việc tạm thời ở nông trường Hồng Hà, cháu định mai sẽ qua đó hỏi thử.”

Bà nội hai lại hỏi: “Cha mẹ cháu đã biết chưa?”

Cố Lập Xuân lắc đầu: “Dượng nói nông trường thường chỉ tuyển công nhân tạm thời vào vụ gặt lúa mạch hoặc là vụ thu, hiện tại đã qua vụ thu rồi, có khi người ta không tuyển người nữa, cháu định đi hỏi thử trước, xin được rồi lại nói, đỡ mất công mẹ cháu phải mừng hụt.”

Bà nội hai gật đầu đồng ý: “Cháu là đứa biết suy nghĩ, chuyện chưa chắc chắn thì đừng vội nói ra.”

Cố Lập Xuân cũng gật đầu, thời buổi này, sống kín tiếng mới là vương đạo.

Thăm bà nội hai xong, Cố Lập Xuân lại xách theo một cân bánh quy, năm quả lê và năm quả táo đến thăm Diệp Siêu. Cậu từng hứa sẽ mang đồ ăn ngon về cho hắn, đã nói thì phải làm. Diệp Siêu không ở nhà, trong nhà chỉ có Diệp Hổ và Điền Quế Anh.

Diệp Hổ vừa thấy Cố Lập Xuân xách theo đồ ngon, hai mắt lập tức sáng rực, lúc tiếp đón cũng nhiệt tình hơn nhiều. Ngay cả con chó của Diệp gia vừa nhìn thấy cậu cũng liên tục vẫy đuôi.

Cố Lập Xuân cười khen: “Con chó này thông minh quá.” Nhìn thấy người đến tặng quà liền vẫy đuôi, đúng là làm tròn bổn phận.

Điền Quế Anh nhiệt tình chiêu đãi Cố Lập Xuân, hỏi cậu trên đường có vất vả không, tình hình bên nhà Cố Hồng Ngọc thế nào, Cố Lập Xuân chọn một vài chuyện tiện nói để kể lại.

Điền Quế Anh còn nói thêm: “Hai hôm trước thím có về thôn Điền một chuyến, người nhà ngoại cháu vẫn khỏe, bà cháu còn hỏi thăm mấy đứa đấy. Có thời gian thì bảo mẹ cháu về nhà một chuyến.”

Cố Lập Xuân hơi ngẩn người, cậu suýt nữa đã quên mẹ nuôi còn có một nhà mẹ đẻ. Chuyện này cũng không thể trách cậu, dù sao Điền Tam Hồng rất ít khi nhắc đến nhà mẹ đẻ, cũng hiếm khi về thăm nhà.

Đến lúc này Cố Lập Xuân mới biết hóa ra Điền Quế Anh và mẹ cậu là người cùng thôn, vậy mà trước nay cậu chưa từng nghe ai nhắc đến.

Cậu vội nói: “Chờ giao lương thực và gieo lúa mạch xong, mẹ cháu sẽ về bên đó xem thử.”

Rời khỏi nhà Diệp Siêu, Cố Lập Xuân liền nhìn thấy Lập Hạ và Lập Đông đang chơi với mấy đứa trẻ trong thôn, còn Tiểu Mãn và Tiểu Vũ thì chơi nhảy ô với mấy bé gái khác, bốn người đều mặc đồ cũ mang về từ nhà cô, tuy là đồ cũ nhưng hình thức vẫn rất đẹp, không có vết khâu vá, dáng dấp của bọn chúng đều ưa nhìn, mấy ngày nay lại ăn ngon uống tốt, trên mặt có thêm chút thịt, sắc mặt cũng tươi tắn hơn nhiều. Thôn dân đi ngang qua nhìn thấy bọn chúng cũng khen ngợi mấy câu.

“Trước giờ không để ý, hai chị em Tiểu Mãn Tiểu Vũ trông cũng xinh xắn đấy chứ.”

“Đúng thật, trước kia cũng không phát hiện.”

“Lập Hạ với Lập Đông cũng không kém.”

“Dạo này Lập Hạ cũng ngoan ngoãn hơn rồi.”

Mọi người đang trò chuyện, Vương Xuân Yến đúng lúc đi qua, nghe thấy thế, bà ta tức giận đến méo miệng.

Lúc ấy khi Cố Lập Xuân lên thành phố thăm họ hàng, hầu hết người trong thôn đều có ý chế giễu, trong đó người cười to nhất tất nhiên là hai chị em Vương Xuân Yến và Vương Xuân Hoa, hiện tại thì sao, Cố Lập Xuân không chỉ nhận lại được người thân này, Cố Hồng Ngọc còn không thèm so đo chuyện lúc trước, tiếp tục trợ cấp cho một nhà bọn họ.

Vương Xuân Yến càng nghĩ càng giận, mấy ngày nay ngày nào cũng không ngủ ngon.

Nghĩ ngợi một lúc, bà ta quay người đi về phía nhà Cố Đại Hải.

Bà ta sống không tốt, một nhà Cố Lập Xuân cũng đừng mong yên ổn.

0

0

5 ngày trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.